Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1345: Sức Mạnh Của Tiểu Hổi 1

Chương 1345: Sức Mạnh Của Tiểu Hổi 1Chương 1345: Sức Mạnh Của Tiểu Hổi 1
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vệ Đình và cha ta đã lật tung cả hành cung lên tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được hung thủ. So với việc trốn thoát, ta càng nguyện ý tin tưởng đối phương vẫn đang ẩn nấp đâu đây, dù sao nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Cho nên người nọ nhất định đang ẩn giấu trong căn phòng này, đúng không?”
Con ngươi của Hách Liên Nghiệp co lại.
Tô Tiểu Tiểu đứng dậy, nhẹ nhàng phủi ống tay áo.
"Điện hạ, ngài mau xuất hiện đi."
“Hoặc là ta nên gọi ngài là... Nam Dương Vương.'
Trong phòng im ắng, chỉ còn duy nhất giọng nói khí phách của Tô Tiểu Tiểu.
Nhưng mà qua hồi lâu, lâu đến mức Tô Tiểu Tiểu Hổài nghi có phải bản thân mình đã hiểu sai ý của Hách Liên Nghiệp rồi hay không, một âm thanh ram ram vang lên từ phía đông căn phòng.
Kệ sách trên di chuyển sang một bên, để lộ một căn mật thất tối đen như mực.
Ngay sau đó, một nam tử mặc áo bào màu đen, dáng người cao lớn từ từ bước ra.
Tô Tiểu Tiểu đã từng nhìn thấy bức chân dung vẽ Nam Dương Vương lúc còn trẻ, đó là một mỹ thiếu niên quần áo sang trọng, tinh thân hăng hái lại tao nhã như ngọc.
Khuôn mặt của nam tử trước mắt dần dần trùng lặp với bức vẻ, nhưng dù trên gương mặt của ông ta đã xuất hiện dấu vết của năm tháng, nhưng trông vẫn tuấn mỹ vô cùng.
Mặt mày của Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ có nét giống ông ta, nhưng lại không giống hoàn toàn.
Đôi mắt của mấy đứa nhỏ sạch sẽ trong suốt, còn đáy mắt của ông ta chỉ có mưu kế nham hiểm.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Nam Dương Vương ngoài đời, bởi vì trước đây chỉ nhìn qua bức họa, vẫn chưa hình thành ấn tượng cố định, bởi vậy coi như dễ tiếp nhận.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Khí thế của Nam Dương Vương rất mạnh, nhưng đứng trước mặt ông ta, Tô Tiểu Tiểu không hề có chút khiếp nhược nào.
Đây không phải là một nha đầu bình thường.
Ánh mắt của Nam Dương Vương dừng lại trên mặt Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi chính là cháu gái của Tần Thương Lan?"
Giọng nói của Nam Dương Vương rất êm tai, nhưng mà quá lạnh, làm người nghe như rơi vào hồ băng. Tô Tiểu Tiểu không kiêu ngạo không siểm ninh trả lời: "Đúng vậy."
Nam Dương Vương lại hỏi: "Làm sao ngươi đoán được?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vừa nay đại tướng quân Hách Liên chỉ nói chuyện một nửa, cho nên ta đoán là ông ấy đang cố ky gì đó."
Mặc dù nói Hách Liên Nghiệp ngốc, nhưng thỉnh thoảng ông ta cũng rất biết dùng đầu óc, còn biết dùng biểu cảm và ánh mắt để ám chỉ với nàng.
Vừa rồi toàn bộ câu hỏi mà Hách Liên Nghiệp muốn hỏi chỉ có một, Vũ An Quân có phải là cha của ông ta hay không?
Sau đó khi hỏi vê Vệ Sâm, ông ta không nói ra tên Vệ Sâm, xem ra, ông ta vẫn chưa nhắc tới chuyện của Vệ Sâm với Nam Dương Vương.
Còn khi nàng hỏi trưởng đại công chúa có phải là người đứng sau màn hay không, ông ta không lên tiếng, nhưng ánh mắt của ông ta đã nói lên tất cả.
Nam Dương Vương lạnh lùng nói: "Ngươi biết cái ta nói không phải là cái này."
"Nếu như ngài đang muốn hỏi, làm sao ta đoán được người phía sau màn không phải là trưởng đại công chúa, mà là của ngài." Tô Tiểu Tiểu thở dài một hơi: "Chuyện này nói ra thì rất dài.
Thật ra, mãi cho đến trước đêm nay, nàng vẫn chưa từng suy nghĩ người kia sẽ là Nam Dương Vương.
Không ai nghĩ tới ông ta.
Ngay từ đầu, bọn họ đã bị bức họa trân quý của Quách Thừa tướng đánh lạc hướng, sau đó là Tư Không Vân, sự im lặng của ông ấy bị cho là cam chịu.
Cẩn thận nhớ lại, từ đầu đến cuối, Tư Không Vân cũng không có nói rõ: "Chủ nhân của ta là trưởng đại công chúa."
Đáng tiếc lúc ấy nàng không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận