Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1837: Vả Mặt 1

Chương 1837: Vả Mặt 1Chương 1837: Vả Mặt 1
Nhìn anh mắt sáng lấp lánh cộng với giọng điệu gấp gáp kia, người nào đã từng nuôi con chắc chắn đều hiểu mấy đứa trẻ không hề giả vờ.
Bọn chúng thật sự nhìn thấy nương mình.
"Không đúng lắm." Một phụ nhân nói: "Sao ta nghe nói còn có một nữ nhi nữa cơ mà? Nữ nhi lớn hơn ba đứa trẻ sinh ba vài tuổi, là một tiểu cô nương rất xinh đẹp."
"Ý bà là cô bé kia à?" Một bé trai chỉ tay lên.
Phụ nhân và những người khác lập tức nhìn lên sương phòng mấy đứa trẻ đang đứng.
Vệ Hi Nguyệt nghe ba cậu bé gọi nương thì cũng tiến lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đại nữ như, ba đứa trẻ sinh ba, đã đủ.
Vệ Hi Nguyệt ít nói, cô bé cũng không phải người sẽ gọi người khác từ xa, thế nên chỉ khẽ vẫy vẫy bàn tay nhỏ với Thất thẩm thẩm.
Đám người lập tức quay lại nhìn Thánh Nữ.
Sắc mặt Thánh Nữ vô cùng khó coi.
Tiến vào Thánh Nữ điện đã nhiều năm nhưng nàng ta chưa từng bị người ta bôi nhọ như vậy.
Nhưng nàng ta cũng không hoài nghi mấy tiểu tử này đang gọi Tô Tiểu Tiểu.
Nàng ta đã tra ra người đến Quỳnh Hoa điện ám sát Vệ Tư đêm đó là người do Cơ gia phái tới, có Cơ trưởng lão làm nội ứng cho bọn chúng mới giúp chúng thuận lợi chui vào Thánh Nữ điện như vậy.
Thông tin nàng ta sinh hạ mấy đứa nghiệt chủng cũng do đám người kia truyền ra.
Thế nên lúc này nàng ta mới cảm thấy đám người kia đã sắp xếp sẵn mấy đứa trẻ này rồi.
Nàng ta định bắt mấy đứa trẻ kia lại.
Ai ngờ Lý Uyển lại vội vàng bế mấy đứa trẻ vào trong rồi khép cửa sổ lại.
Hành động này rơi vào mắt mọi người lại biến thành ý tứ khác.
"Có phải Thánh Nữ chột dạ không?"
"Không thể nào..."
"Không chột dạ thì sao phải giấu mấy đứa trẻ đi?"
Thánh Nữ siết chặt nắm đấm: Nàng ta không hề!
Người vây xem đã quây con ngõ chật như nêm cối, cửa sổ lầu hai của các cửa hàng lần lượt bị khách nhân mở ra, đường phố lập tức trở nên sôi động hơn cả đêm hội đèn lồng.
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày, xích lại gân Thánh Nữ, khẽ nói: "Hình như ngươi đang gặp chuyện phiên toái, lo cho bản thân mình còn không xong, thế nào? Còn muốn bắt ta không?” Dáng vẻ hả hê trên nỗi bất hạnh của người khác khiến mặt mày Thánh Nữ lạnh như băng.
Tất nhiên là phải bắt hết, nàng ta sẽ không bỏ qua một kẻ nào.
Chẳng qua đương lúc Thánh Nữ nhìn xuống hai tay Tô Tiểu Tiểu thì lại ngoài ý muốn phát hiện cung tên trong tay và bao đựng tên sau lưng nàng đã không cánh mà bay.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa nãy vẫn còn ở trên người nàng mà?
Tô Tiểu Tiểu thoải mái cho nàng ta dò xét.
Lúc trước bị nàng ta đuổi sát sao nên không có cơ hội thu cung tiễn vê.
Vừa nay sự chú ý của mọi người đều bị ba đứa trẻ hấp dẫn, bao gôm cả Thánh Nữ nên Tô Tiểu Tiểu đã trốn sau lưng nàng ta rồi thu cung tiễn vào hiệu thuốc.
Bởi vì cái gọi là bắt gian tại giường, bắt giặc bắt tận tay nên nếu muốn nói nàng bắn tên muốn giết nàng ta thì ít nhất cũng phải tìm được vũ khí.
Chuyện mấy đứa con đã khiến nàng ta bị chất vấn, bây giờ nếu không có bằng chứng mà nói người khác muốn giết nàng ta thì hoàn toàn không có cơ sở để thuyết phục dân chúng.
Tô Tiểu Tiểu không hề sợ hãi mà nhìn Thánh Nữ, đến đây bắt ta đi nè!
Thánh Nữ lạnh lùng bỏ đi.
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Đi thong thả, không tiễn."
Thánh Nữ dừng chân lại, quay đầu nhìn nàng với ánh mắt nguy hiểm,
Còn lâu Tô Tiểu Tiểu mới sợ nàng ta, nàng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, vẻ mặt như muốn nói ngươi cứ việc phóng ngựa tới, quả thực vô cùng phách lối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận