Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1035: Doan Sung Tieu Tieu 1

Chuong 1035: Doan Sung Tieu Tieu 1Chuong 1035: Doan Sung Tieu Tieu 1
Nào biết lại bị Thái Hậu từ chối.
"Ai gia đi được!"
Cấm vệ quân nâng kiệu hai mặt nhìn nhau.
Cảnh Tuyên Đế khuyên nhủ: "Mẫu hậu, người bệnh nặng mới khỏi, vẫn là cẩn thận chút thì tốt hơn."
Cuối cùng Thái Hậu cũng không ngồi cỗ kiệu, ở dưới nâng đỡ của Trình công công, đi từng bước một, thành kính đi lên bậc thang.
Lúc trước bà ấy hoàn toàn không có sở cầu, Bồ Tát có trách tội bà ấy chậm trễ hay không, bà ấy không sao cả.
Hiện giờ bà ấy thành tâm khẩn cầu Bồ Tát phù hộ ba tiểu ngọai tôn của bà ấy, dù là đi gãy hai chân già này cũng không tiếc!
Khi tới đỉnh núi, quả thật Thái Hậu sắp mệt lả, uống hai chén nước, lại ăn mấy viên mật ong mè đen chưng chín phơi khô của Tô Tiểu Tiểu, lúc này mới khôi phục một tia thể lực.
Quách Linh Tê đi theo Bạch Hi Hòa lên núi, Quách Hoàn ở lại dưới chân núi.
Phương trượng trụ trì chùa miếu ra cửa nghênh đón đoàn người Cảnh Tuyên Đế, cũng sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Đế hậu một sân, Thái Hậu, Thái hoàng thái hậu, Quách Linh Tê một sân, phu thê nhị hoàng tử và hai vị công chúa một viện, đại hoàng tử phi không tới, đại hoàng tử và vài vị hoàng tử còn lại ở một viện.
Tô Tiểu Tiểu ở thiện phòng cách vách Thái Hậu.
Nàng mới vừa kéo cửa phòng ra, vừa vặn đụng mặt với Quách Linh Tê đi ngang qua gõ cửa.
Quách Linh Tê cho Tô Tiểu Tiểu một ánh mắt khinh bỉ, cũng không quay đầu lại rời đi!
Tô Tiểu Tiểu đi giếng cổ trong viện bên kia lấy một xô nước, đang định tắm rửa một cái, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Tô đại phu, là nô tài, Tiểu Doãn Tử."
Tô Tiểu Tiểu buông khăn, buộc lại dải lụa, đi lên trước mở cửa cho hắn ta: "Tiểu Doãn công công là có chuyện gì sao?”
Tiểu Doãn Tử là tiểu thái giám trẻ tuổi, hắn ta mỉm cười, nói: "Tô đại phu gọi nô tài một tiếng Tiểu Doãn Tử là được, là thế này, Thái hoàng thái hậu ở trong xe ngựa buồn hỏng rồi, lúc này hơi không thoải mái, muốn mời Tô đại phu đến xem một cái."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Được, ngươi đi trước, ta tới sau."
"A, làm phiền Tô đại phu!" Khi Tô Tiểu Tiểu xách theo hòm thuốc xuất hiện ở trong phòng Bạch Hi Hòa, mặt Quách Linh Tê đều đen xì.
"Ngươi tới làm gì? Đây chính là thiện phòng của Thái hoàng thái hậu, ai cho ngươi vào?”
Tô Tiểu Tiểu cũng không để ý đến nàng ta, đi vào trước giường.
Tiểu Doãn Tử lập tức chuyển một cái ghế nhỏ đến: "Tô đại phu, mời ngồi."
Quách Linh Tê ngẩn ra, lúc này mới ý thức được Tô Tiểu Tiểu bị mời đi theo.
Nàng ta không vui nói: 'Cho ngươi đi mời thái y, sao ngươi mời... Y nữ?”
Nàng ta cắn mạnh hai chữ y nữ, chỉ vì địa vị của y nữ ở Đại Chu vô cùng tỉ tiện.
"Linh Tê." Bạch Hi Hòa nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi đi ra ngoài trước."
Quách Linh Tê lại ngẩn ra: "Cô cô!"
Bạch Hi Hòa nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Quách Linh Tê cắn môi, không cam lòng đi ra ngoài.
Tô Tiểu Tiểu xem mạch ho Bạch Hi Hòa: "Thái hoàng thái hậu là bị cảm nắng, mở cửa sổ thông gió, uống nhiều nước, nghỉ một đêm là được."
"Ai gia vô cùng đau đầu.' Bạch Hi Hòa hữu khí vô lực nói.
Tô Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt Bạch Hi Hòa trắng bệch, từ hòm thuốc lấy ra một hộp Hoắc Hương Chính Khí Thủy và một viên thuốc giảm đau, nói cách dùng.
"Nếu ban đêm còn không thoải mái, lại gọi ta đến."
Dứt lời, nàng xách theo hòm thuốc đi ra ngoài.
Một tiểu nha hoàn xách theo một rổ trái cây mới mẻ lại đây: "Thái hoàng thái hậu, nhị điện hạ tự mình đi sau núi hái quả, bảo nô tỳ đưa cho người một ít."
Bạch Hi Hòa nhàn nhạt hỏi: "Thái Hậu và hoàng đế bên kia có không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận