Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 193: Lam Bon 1

Chuong 193: Lam Bon 1Chuong 193: Lam Bon 1
Xera một chút.' Vệ Đình giọng lạnh băng nói.
Tô Tiểu Tiểu lại cho hắn một cái nhìn tử vong chăm chú, thở phì phì mà xê dịch vào trong, vẫn luôn dịch đến sát vách tường.
Nhưng rất nhanh, nàng nhíu mày, lại hông hộc dịch trở về, gân hơn khoảng cách vừa nãy, gần như sát vào Vệ Đình.
Vệ Đình nhíu mày: "Ngươi làm cái gì vậy?”
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày cười: "Ta nghĩ, đây là giường cỉa ta, ta thích ngủ nơi nào thì ngủ chỗ đó!"
Cứ dựa gần ngươi, thì sao!
Có bản lĩnh ngươi ngủ dưới đất đi!
Cùng chung chăn gối, bốn bỏ lên năm, nàng tính là ngủ với hắn!
Thân thể này chất lượng giấc ngủ cực cao, Vệ Đình đang muốn mở miệng nghẹn nàng hai câu, đã nghe thấy được hô hấp đều đều mà trâm ổn của nàng.
"Ngủ nhanh như vậy, ngươi là tiểu hài tử sao..."
"Thật sự ngủ?”
"Tô Đại Nha?”
Tô Tiểu Tiểu đoán không sai, Vệ Đình kỳ thật chính là vì lệnh bài mà đến.
Hắn có thể cảm giác được vết thương ở chân mình không đáng ngại, rất nhanh là có thể hoàn toàn vất quải trượng, đến lúc đó hắn là có thể dẫn theo bọn nhỏ rời đi.
Nhưng ở trước khi mình rời đi, hắn cần lấy lệnh bài về trước.
Ngoài phòng đại tuyết lông ngỗng tung bay, trong phòng lại không cho người cảm giác rét lạnh.
WA —"
Nửa đêm thét chói tai.
Vệ Đình nháy mắt bừng tỉnh, mở một đôi mắt lạnh băng như đao.
Hắn lại ngủ ở bên người nữ nhân này sao?
Hắn theo bản năng mà nhìn về phía giá cắm nến trên bàn, bởi vì đêm giao thừa, trước khi ngủ bọn họ không dập tắt ngọn nến.
Khiến Vệ Đình kinh ngạc chính là, trước khi hắn ngủ ngọn nến vẫn dài, lúc này vẫn là dài.
Nói cách khác, căn bản thời gian chưa qua bao lâu —
Nữ nhân này là hạ dược thôi miên cho hắn sao? Khiến hắn ngủ nhanh như vậy. Tiếng thét chói tai còn tiếp tục, hơi xa, Vệ Đình là người tập võ, mới có thể nghe được đứt quãng.
Hắn do dự một lát, lắc lắc bả vai của Tô Tiểu Tiểu: "Tỉnh tỉnh, đã xảy ra chuyện."
Tô Tiểu Tiểu ngủ không biết hôm nay là hôm nào, sớm đã quên Vệ Đình nằm bên người.
Một tay nàng ấn Vệ Đình vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ sống lưng của hắn: "Tiểu Hổ, đừng nháo...'
Vệ Đình: "..."
May mắn phản ứng nhanh, kịp thời bế khí, không bị buồn choáng!
Nhưng nguyên nhân cũng chính là vì không buồn choáng, bản thân cảm nhận được một tia mềm mại và hương thơm kia.
Mặt Vệ Đình đỏ lên, vội vàng lấy cánh tay béo của nàng ra, ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "Lão Lý gia... Hình như đã xảy ra chuyện!"
"Ngươi nói gì? Lão Lý gia làm sao?" Tô Tiểu Tiểu buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa.
"Có người đang kêu." Vệ Đình nói: "Là kêu thảm thiết."
Tiểu Tô gia và nhà lão Lý, một người ở cuối thôn, một người ở đầu thôn, là nhĩ lực của Vệ Đình thật sự quá nghịch thiên, nếu không chẳng sợ đổi lại là cao thủ đại nội hoàng thành, cũng chưa chắc có thể trong lúc ngủ mơ bị tiếng xa xôi như thế bừng tỉnh.
Tô Tiểu Tiểu không nghe thấy.
Nhưng nàng cũng không hoài nghi Vệ Đình là đang lừa nàng, hoặc là nghe lâm.
Giữa bọn họ có cãi nhau không thôi, nhưng cũng có tin tưởng không cần phải nói.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng đi mặc y phục.
Chuyện quá khẩn cấp, nàng không rảnh lo tư thái, trực tiếp bò qua từ trên người Vệ Đình.
Hương thơm thiếu nữ kia lại chui vào chóp mũi Vệ Đình một lân nữa.
Ánh mắt Vệ Đình chợt lóe, hơi quay mặt đi.
Tô Tiểu Tiểu câm áo bông, vừa quay đầu, dã thấy Vệ Đình cũng xốc chăn lên xuống giường.
"Ngươi làm gì vậy?" Nàng hỏi.
"Ta và ngươi cùng đi xem.” Vệ Đình nói.
"Chân của ngươi có thể được không?"
"Không ngại."
Tô Tiểu Tiểu không từ chối nữa.
Vệ Đình vẫn không quen cài áo ở nông thôn này, mỗi lần đều phải cài nửa ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận