Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 341: Thanh Cong 3

Chuong 341: Thanh Cong 3Chuong 341: Thanh Cong 3
Hắn ta vẫn rất đau như trước, nhưng không còn là loại đau đớn khiến hắn ta chết đi sống lại đó.
"Hôm nay không có được thư phóng thê, ngày mai ta sẽ không tới.' Tô Tiểu Tiểu nói với Trịnh Lan Tú.
Tô Tiểu Tiểu muốn thư phóng thê, chứ không phải hưu thư.
Nếu là hưu thư thì dễ hơn nhiều, mặc dù Tô Ngọc Nương không phạm thất xuất, nhưng chỉ cần chính nàng ấy không đến nha môn cáo trạng Trịnh gia, hưu thư có thể giữ lời.
Thư phóng thê thuộc diện phu thê hòa ly, trong mười dặm tám thôn chưa từng có tiền lệ.
Nữ nhân sẽ sống cả đời ở nhà chồng, sẽ nhún nhường để nhà chồng không đuổi đi, ở đâu ra đạo lý bản thân ngẩng đầu sải bước rời khỏi cổng nhà?
Lão Trịnh gia sẽ thả người sao?
Lão Trịnh gia nuốt được cục tức này sao?
Trịnh Lan Tú nói: "Ta có một biện pháp, nếu như Ngọc Nương bằng lòng đem tiền..."
Tô Tiểu Tiểu nói lạnh lùng: "Đừng đánh chủ ý lên Tô Ngọc Nương!"
Trịnh Lan Tú bị nghẹn một họng định nói, bây giờ Tô Đại Nha là hy vọng duy nhất của Phùng Quải Tử, nàng nắm mạng của Phùng Quải Tử trong tay, Trịnh Lan Tú không đắc tội nổi.
Sau nửa canh giờ, Trịnh Lan Tú tìm thấy A Hương: "Ngươi muốn ở lại Trịnh gia sao?"...
Tiểu Tô gia.
Ba đứa nhỏ dẫn Tiểu Mã Câu dạo chơi trong thôn, Tiểu Ngô Thị đang làm việc ở sân sau, Tô Ngọc Nương ở bên cạnh nhìn.
Nàng ấy vẫn chưa kết thúc ở cữ, không thể chạm vào nước lạnh.
Nhưng mà nàng ấy cũng không thật sự nhàn rỗi, nàng ấy vừa xem sổ sách xong.
Từ trước đến nay sổ sách trong nhà do Tô Tiểu Tiểu tính toán, sau khi Tô Tiểu Tiểu đi phủ thành thì do Vệ Đình coi, Tô Ngọc Nương đến lại biến thành Tô Ngọc Nương xem.
Bây giờ Tô Tiểu Tiểu là chưởng quỹ phủi tay.
"Cầm đi."
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên xuất hiện phía sau Tô Ngọc Nương, thò một tờ giấy ra.
"Cái gì vậy?" Tô Ngọc Nương nhận lấy.
Chuyện Tô Tiểu Tiểu trị thương cho Phùng Quải Tử, Tô Ngọc Nương rất cảm kích, hôm Trịnh Lan Tú đến nhà mời Tô Tiểu Tiểu, nàng ấy đang ở cữ trong phòng.
Mà Tô Tiểu Tiểu đưa ra điều kiện cho Trịnh Lan Tú, Tô Ngọc Nương không biết. Bởi vậy, khi Tô Ngọc Nương thấy thư phóng thê được viết giấy trắng mực đen thì vẻ mặt lập tức ngơ ngẩn.
"Ngươi..."
Nàng ấy nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu một lát, rồi lại nhìn thư phóng thê trong tay, lật qua lật lại xem mấy lần, có con dấu của Trịnh lý chính, có chữ ký đồng ý của Trịnh Nguyên Bác.
Là... Thật.
Thư phóng thê thật sự!
Sao có thể làm được điều này?
Sao người Trịnh gia đồng ý được?
Nàng ấy muốn có một phong hưu thư còn gian nan, đừng nói chi là thư phóng thê hòa ly!
Nàng ấy đã chuẩn bị tốt để đấu đến chết với Trịnh gia, thậm chí nàng ấy còn nghĩ tới Trịnh gia sẽ lột một lớp da của nàng ấy xuống.
"Đại Nha..."
Nàng ấy không thể tin mà nhìn nha đầu Tiểu Bàn trước mắt.
Nha đầu này nói "Được”, thì ra không phải là "Được, ta biết rồi."
Mà là “Được, giao cho ta."
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng bình tĩnh xắn tay áo: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đừng cảm động quá.'
Nghiêm túc mà nói, vẫn cần phải đa tạ Tô Cẩm Nương vì chuyện này.
Không phải Tô Cẩm Nương dẫn Phùng Quải Tử lên núi khiến cho Phùng Quải Tử bị thương thì cái mạng của Phùng Quải Tử cũng chưa đến mức rơi vào tay nàng.
May mắn và cơ hội chỉ dành cho những người có thực lực, và đúng lúc nàng biết về y thuật, chỉ có thể nói rằng mọi chuyện đều vừa vặn.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Các ngươi ký tên lên đó, vẽ một ký hiệu, roi cam đến nha môn đóng dấu là đã có hiệu lực rồi."
Tiểu Ngô Thị ngược lại cũng không ngạc nhiên đến thế.
Đại Nha chính là vậy đó, nàng thực sự sẽ không tiếc cả mạng sống của mình để giúp đỡ những người bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận