Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1516: Phu Tu Con Lien Tam 2

Chuong 1516: Phu Tu Con Lien Tam 2Chuong 1516: Phu Tu Con Lien Tam 2
Vệ phu nhân tự trách nói: "Chuyện này trách con, con không nên dạy nó trông cây."
Vệ lão thái quân bất đắc dĩ nói: "Trong lòng nó nhớ thương phụ thân nó, sao có thể nào trách ngươi? Bốn năm, lúc ấy lão nhị xảy ra chuyện nó mới không đến ba tuổi, ai có thể dự đoán được cái gì nó cũng đều hiểu chứ? Chỉ có thể hy vọng lão nhị còn ở nhân thế, cho dù là vì thân khuê nữ của mình, cũng phải sống thật tốt."...
Tây Đô, trong đình viện.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình ở trước giường Gia Cát Thanh canh suốt một đêm, sau nửa đêm hắn ta xuất hiện sốt cao, vì không thể uống thuốc, Tô Tiểu Tiểu tiêm cho hắn ta thuốc hạ sốt.
Cứ việc có các loại trạng huống, nhưng mạch tượng của hắn ta thật sự là đang chuyển biến tốt đẹp, với thời gian nửa năm theo như lời Tái Hoa Đà, nàng lại hơi tin.
Có thể kéo dài nửa năm thọ mệnh cũng là rất tốt, ít nhất nửa năm này hắn ta không lại bị ốm đau tra tấn mãnh liệt, cũng không cần mỗi tháng chịu thạch tủy kiềm chế, hắn ta có thể rời khỏi Tây Tấn, đây cũng coi như là một kết quả không quá xấu.
Vệ Đình lo lắng nhìn Gia Cát Thanh: "Nhị ca ta đều hôn mê cả đêm, Sao còn chưa tỉnh? Giải dược này... Sẽ không khiến người vẫn luôn mê nửa năm chứ?"
Ngày hôm qua quên hỏi Tái Hoa Đà bao lâu nhị ca hắn mới có thể tỉnh?
Nếu thật sự hôn mê nửa năm, vậy còn không phải khiến người trong nhà bận muốn chết?
Ba đứa nhỏ tỉnh, một người cầm lấy một chuỗi đường hồ lô A Nguyên mua lại đây tìm phụ thân mẫu.
"Nương."
Ba đứa nhỏ gọi Tô Tiểu Tiểu.
Được rồi, chủ yếu là tìm nương.
Tô Tiểu Tiểu ôm từng đứa: "Không gọi phụ thân?"
"Phụ thân." Ba đứa nhỏ mới vừa tỉnh, người còn hơi ngốc, chưa đi đến trạng thái hố phụ thân, ngoan ngoãn gọi.
Ba người lại đi vào trước giường gọi bá bá.
"Sao bá bá không tỉnh?" Đại Hổ hỏi.
"Đúng rồi đúng rồi, sao không tỉnh?" Nhị Hổ hỏi.
"Ừ.' Tiểu Hổ liếm đường hồ lô.
Ba đứa nhỏ muốn chơi với bá bá, gọi nửa ngày đều không tỉnh.
Tiểu Hổ suy nghĩ, trở về phòng cách vách mang kèn xô na nhỏ của mình ra.
Cậu bé lại dùng sức liếm hai miếng kẹo hồ lô, đặt kẹo hồ lô lên bàn, hự hự đi trước giường Gia Cát Thanh.
Cậu bé đạp rớt giày bò lên trên giường, phồng quai hàm, ngậm lấy kèn xô na, nhắm ngay mặt Gia Cát Thanh, muốn thổi xuống một hơi—
"Hi Nguyệt!"
Cơ thể Gia Cát Thanh run lên, mở bừng mắt.
Mơ thấy Vệ Hi Nguyệt, thành công khiến Gia Cát Thanh tránh được một kiếp.
Tô Tiểu Tiểu mang theo ba đứa nhỏ đi ra ngoài, Vệ Đình ở trong phòng, nói chuyện Tái Hoa Đà đã tới với phương thuốc chỉ có một nửa này.
"Dựa theo cách nói của Tái Hoa Đà, nhị ca ngươi còn có nửa năm thời gian."
Gia Cát Thanh không chút uể oải nào, ngược lại, hắn ta nhẹ nhàng cười: "Thật tốt."
Với một người sắp chết mà nói, nửa năm thọ mệnh này giống như là trộm tới, hắn ta rất thấy đủ.
Trong viện, ba đứa nhỏ ngồi xổm trên mặt đất đánh đạn châu, Mi Cơ và Phù Tô, A Nguyên, Tô Tiểu Tiểu ngồi ở trước bàn đá dưới cây đào, thương nghị lấy hai vị dược liệu tới tay như thế nào.
Sát thủ không ở đây.
Mi Cơ nói: "Theo ta thấy, không bằng trực tiếp giết đi, đoạt Tử Linh Chi của Phong Tiêu Nhiên. Dù sao khẳng định hắn ta đánh không lại chúng ta."
Phù Tô nói: "Đánh là đánh không lại, nhưng vạn nhất dưới sự giận dữ hắn ta ngọc nát đá tan, làm hỏng dược của nhị thiếu gia làm sao bây giờ?"
A Nguyên không chỉ có là xa phu của Gia Cát Thanh, cũng là người hầu kiêm tiểu quản gia anh tuấn bên người hắn ta, hắn ta suy nghĩ một lát nói: "Chúng ta đi dẫn Phong Tiêu Nhiên ra, bắt hắn ta, buộc hắn ta giao dược liệu ra đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận