Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 232: Hoa Bao 2

Chuong 232: Hoa Bao 2Chuong 232: Hoa Bao 2
"Tiểu tử, cái này mua chỗ nào vậy?" Một đầu bếp lớn tuổi hỏi.
Lưu Bình nói: "Chủ nhân nhà ta dạy ta làm."
Đầu bếp lại hỏi: "Chủ nhân của ngươi là..."
Lưu Bình chỉ vào đống lòng đỏ trứng muối đã đông lại, cười nói: "Chính là Tô cô nương chuyên cung cấp hàng hoá cho các ngươi đói"
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng rất sốc.
Bọn họ tưởng rằng nha đầu kia chỉ có trù nghệ tốt thôi, không ngờ lại tâm linh thủ xảo như thế, thiết kế của khay ô vuông này... Thật tuyệt vời!
Nếu bọn họ cũng có nó thì số trứng bị vỡ mỗi ngày sẽ ít hơn nhiều!
"Có thể làm cho chúng ta mấy cái không? Không làm không công đâu!"
"Cái này... Ta phải hỏi chủ nhân."
Lưu Bình ra ngoài, nói chuyện đầu bếp muốn đặt làm khay ô vuông với Tô Tiểu Tiểu.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: 'Kêu bọn họ tự tìm thợ mộc làm đi, dù gì cũng để lại khay ở đó, thợ mộc nhìn thấy hẳn là có thể làm được."
Không phải Tô Tiểu Tiểu không muốn kiếm tiền, chẳng qua việc này không có lãi.
Nghề mộc ở trấn trên không kiếm được nhiều tiền, lại còn tốn thời gian và sức lực.
Thời cổ đại cũng không có chuyện được cấp bằng sáng chế.
Lưu Bình nói: "Được, để ta đi nói chuyện với bọn họi"
Bên kia, Tô Nhị Cẩu vừa nhìn xe lừa vừa bày điểm tâm ra.
Giờ bọn họ có một cái xe đẩy tay nhỏ, không cần đeo khay ở trên cổ để chào hàng như trước nữa.
Theo như lời tỷ của cậu ta nói, hiện tại bọn họ cũng là người có xe bán hàng lưu động!
Cho dù xe bán hàng chỉ là một cái xe đẩy tay chở hàng nhỏ mà thôi...
Tô Nhị Cau rất nhiệt tình, nhếch miệng, nở nụ cười thương mại đầu tiên trong năm mới
"Bán... Bánh bột ngô đây...'
"Mau xem mau xeml Quán bán bánh lão bà mở rồi!"
Khách nhân đang xếp hàng ở Cẩm Ký nghe thấy tiếng thét to của Tô Nhị Cẩu, hơn chục người trong số họ đã đi tới!
Tất cả bọn họ đều là khách quen, đã ăn bánh bột ngô mà hai tỷ đệ bán, ăn ngon hơn bên Cẩm Ký nhiều, nhưng mà mỗi ngày không bán nhiều lắm, nếu đến chậm thì khả năng cao là không mua được. "Cẩm Ký cũng có bánh lão bà." Một khách nhân vẫn lựa chọn xếp hàng nói: "Đồ mà đám nhà quê đó bán cũng không biết có sạch sẽ hay không, ăn xong bị bệnh thì sao?"
Một công tử trẻ tuổi nói: "Đúng vậy, ngươi ăn điểm tâm của Cẩm Ký, có thể sống đến 200 tuổi nhat"
Vị khách kia muốn mắng rằng tên tiểu tử này sao nói chuyện khó nghe thế, thấy đối phương là người đọc sách thì đành ngậm miệng lại.
Thẩm Xuyên hừ một tiếng, mở quạt xếp, không xếp hàng ở Cẩm Ký nữa mà đi xếp hàng chờ mua bánh lão bà chính thống.
"Cho ta năm cái nhân đậu đỏ!"
"Ta muốn hai cái nhân đậu xanh! Hai cái nhân đậu do
"Có bánh trứng chảy không vậy?”
"Bánh hạt dẻ! Bánh hạt dẻ! Bánh hạt dẻ!"
"Hôm nay có bánh lão bà nhân hạt dẻ không? Để dành cho ta mấy cái! Đừng có bán hết đó!"
Hai tỷ đệ đi bày quán chỉ bán một trăm cái, khách quen đều biết mua bánh bột ngô phải cướp, không thì chẳng còn cái nào!
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mọi người đừng chen lấn, hôm nay làm hơn một trăm cái, ai cũng có thể mua được."
"Ta muốn hai cái nhân cải mai khô!" Một phụ nhân trẻ nói.
"Xin lỗi, hôm nay không làm nhân cải mai khô, có món mới, phu nhân muốn nếm thử không?" Tô Tiểu Tiểu cắt một miếng bánh chà bông nhỏ, đưa cho đối phương.
Phụ nhân nhận lấy, đưa cho hài tử ăn trước rồi bản thân ăn phần còn lại.
Đôi mẫu tử này rất thích nó.
Tiểu nha đầu nói: "Mẫu thân, con không cần cải mai khô nữa, con muốn cái này!"
"Ta cũng muốn nếm thử!" Đại nương đứng bên cạnh nói.
"Được." Tô Tiểu Tiểu cắt một ít cho đối phương và vài vị khách trước mặt.
Sau khi mọi người nếm thử, họ vẫn kinh ngạc như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận