Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 272: Am Ap 1

Chuong 272: Am Ap 1Chuong 272: Am Ap 1
Tô Ngọc Nương đưa ngọc bội cho cậu bé: "Đệ cầm cái này tới tiểu Tô gia, hỏi xem có phải của Tô béo không?”
"Vâng." Tô Tam Lang lấy ngọc bội.
Trong nhà này, cũng chỉ có tiểu đệ ủng hộ nàng ấy nhất, đầu tiên là Tô Tam Lang còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, thứ hai là Phương thị sinh Tô Tam Lang xong thì bị bệnh mất mấy năm, Tô Tam Lang do Tô Ngọc Nương nuôi lớn.
Tô Tam Lang có tình cảm sâu đậm với Tô Ngọc Nương.
Tô Tam Lang vui vẻ tới tiểu Tô gia, không chỉ vì nghe lời đại tỷ, mà còn vì mỗi lần tới đó, Tô béo đều cho cậu bé đồ ăn ngon, lại còn cho phép cậu nhìn ngựa nhỏ nữa.
Tô Tam Lang vừa ra khỏi cửa đã bị Tô Cẩm Nương gọi lại.
"Tiểu đệ, muộn thế này rồi đệ còn đi đâu thế?"
Tô Tam Lang chột dạ quay người, giấu tay sau lưng: "Đi... tìm Châu nhị tráng nhà bên."
Tô Cẩm Nương nhìn cánh tay cứng đờ của cậu: "Tay đệ giấu gì thế?"
Tô Tam Lang vội nói: "Chẳng có gì cải"
Tô Cẩm Nương tới trước mặt cậu bé: "Đưa ta xem xem! Nếu không ta mách gia gial"
Tô Tam Lang sợ Tô lão gia tử nhất, cậu bé chỉ có thể căng da đầu, lấy ngọc bội ra: "... Tô béo đánh rơi đồ ở nhà ta, ta mang trả."
Tô Cẩm Nương lạnh giọng: "Vậy sao đệ phải nói dối ta?"
Tô Tam Lang im lặng.
Tô Cẩm Nương nói: "Đưa ta, ta trả cho."
Tô Tam Lang lí nhí: Không được.”
Tô Cẩm Nương sầm mặt: 'Vậy ta đi mách gia gia..."
"Có chuyện gì thế?"
Tô lão gia tử trong sảnh chính nghe thấy tiếng hai tỷ đệ, ông ta đen mặt ra cửa.
Tô Tam Lang sợ hãi cúi đầu.
Tô Cẩm Nương xòe lòng bàn tay ra, thoải mái nói: "Vừa nãy Tô béo đến thăm tỷ tỷ, đánh rơi ngọc bội trong phòng tỷ ấy! Gia gia, con đi trả nàng ta!"
Tô lão thái gia nhìn ngọc bội phỉ thúy có chất ngọc trơn mịn kia, mặt mày biến sắc.
"Gia gia con có thể trả nó về cho Tô béo không?"
Tô Cẩm Nương hỏi.
Vì ánh sáng hơi tối, nàng ta không chú ý thấy sắc mặt Tô lão gia tử thay đổi. "Đưa ta xem xem.' Tô lão gia tử nói.
Tô Cẩm Nương quay về cửa nhà mình, đưa ngọc bội cho Tô lão gia tử.
Ngọc bội là thứ đáng tiền, cẩn thận cũng là việc nên làm, lỡ như có chuyện, Tô Cẩm Nương phải lấy trang sức của mình để đền lại cho Tô béo.
Tô Ngọc Nương cảm thấy gia gia đang đề phòng tỷ tỷ ăn cây táo rào cây sung nên mới nghi ngờ nó.
Tô lão gia tử câm ngọc bội trong tay, lật tới lật lui, ngón tay không ngừng sờ hoa văn trên ngọc bội.
Tô Cẩm Nương càng cảm thấy mình đoán đúng rồi: "Gia gia? Ngọc bội này của tỷ tỷ sao ạ? Có phải tỷ ấy tặng cho Tô béo không?"
Tỷ tỷ quá đáng thật đấy! Đồ tốt thế này không để lại cho nàng tal Thế mà đi tặng cho người ngoài.
"Ngọc bội gì của ta?"
Tô Ngọc Nương đột nhiên xuất hiện trong sảnh chính.
Tô lão gia tử với hai đứa cháu đồng loạt nhìn nàng ấy.
"Đại tỷ!" Tô Tam Lang phi tới cạnh nàng ấy, hổ thẹn cúi đầu: "Bị nhị tỷ phát hiện ra rồi."
"Sao cháu lại ra ngoài?" Tô lão gia tử hỏi.
"Ở trong phòng lâu quá nên muốn ra đi lại một chút." Nói xong, Tô Ngọc Nương thấy Tô lão gia tử đang chuẩn bị mở miệng, nàng ấy tiếp tục: "Đại Nha nói rồi, có thể ra ngoài đi lại, không để nhiễm gió lạnh là được."
Tô Cẩm Nương hừ một tiếng: "Muội cũng không bảo ở cữ thì không được ra ngoài."
Tô Ngọc Nương không tranh luận với nàng ta mà nhìn ngọc bội trong tay Tô lão gia tử: "Là đồ của Đại Nha đánh rơi trong phòng con, con bảo tiểu đệ đi trả lại cho nàng ấy."
Tô lão gia tử sờ ngọc bội, lặng lẽ đưa tới trước mặt Tô Tam Lang.
Tô Tam Lang nhìn Tô Ngọc Nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận