Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 628: Ty Khong 2

Chuong 628: Ty Khong 2Chuong 628: Ty Khong 2
Từ Khánh ngoanh mặt đi, bình tĩnh nói: "Thái y đã xem xét, bảo lão gia cân nghỉ ngơi."
Rốt cuộc hắn cũng không kể chuyện lão gia bị Vệ Đình làm cho tức giận đến hộc máu ở ngự thư phòng.
"Hoàng thượng liệu có xử trí Ngụy đại nhân không?"
"Xử trí. Đóng cửa suy nghĩ trong một tháng."
Tần Yên Nhiên không thể tin được.
Vệ Đình đã làm phụ thân nàng bị thương như thế này mà cũng chỉ bị phạt đóng cửa suy nghĩ trong một tháng thôi sao?
Từ Khánh nói: "Ngày mai sẽ phải vào cung tham dự tuyển chọn thư đồng cho công chúa. Tiểu thư, người biết điều đó phải không?"
Tần Yên Nhiên gật đầu: "Người trong cung đã tới đây."
Từ Khánh bình tĩnh nói: "Tiểu thư, người nên hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để người gả cho Tam điện hạ phải không?”
Tần Yên Nhiên giật mình: "Ý của ngươi là... làm thư đồng cho công chúa là giả, còn việc tuyển phi cho Tam điện hạ mới là thật?"
Từ Khánh không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng mà nói: "Nghe nói vị đại tiểu thư xuất thân bình dân kia cũng có trong danh ngạch tiến cung."
Tần Yên Nhiên kinh ngạc nói: "Nàng ấy... không phải nàng ấy đã thành hôn ở quê rồi sao?"
Từ Khánh: "Triêu đại này cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy. Ta nghe nói sau khi tiểu thư ra đời không lâu sau, có một đạo sĩ đã bói cho phủ Hộ Quốc công một quẻ mệnh. Nói rằng Đại tiểu thư phủ Hộ Quốc công trời sinh hoàng mệnh, sau sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ." Vị đại tiểu thư được nhắc đến này liệu chính là tiểu thư, hay chính là thiên kim đích thực của đại phòng kia?
Đồng tử của Tần Yên Nhiên co rút lại...
Trời tờ mờ sáng.
Tô Tiểu Tiểu đứng dậy từ giường rồi đi làm điểm tâm.
Tô Thừa ngày hôm qua không có trở về, tập cưỡi ngựa bắn cung quá mệt mỏi, trực tiếp ngủ quên trong sân viện ở trường đua ngựa.
Tần Thương Lan phái vệ sĩ của mình chuyển lười nhắn cho Tô Tiểu Tiểu, bảo nàng không cần lo lắng.
Vệ Đình không có ở đây, lão cha Tô cũng không có mặt, Tô Nhi Cẩu còn phải đi học, nhất định phải ăn no ngủ đủ giấc. Lúc này, đúng là không có ai ở đây giúp nàng.
Dù vậy thì khoảng một trăm cái bánh cũng không nhiều, đại khái chỉ cân một canh giờ là làm xong rồi.
Nàng cất giọng gọi Tô Nhị Cẩu và ba đứa nhỏ dậy.
Tô Nhị Cẩu dụi dụi mắt, nhìn bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ, ngửi thấy mùi thơm giòn tỏa ra từ bếp lò, lẩm bẩm: "Tỷ, tỷ làm xong hết điểm tâm rồi sao? Sao không gọi đệ dậy?"
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Chỉ có mấy món điểm tâm mà thôi!"
Tô Nhị Cau cau mày nói: "Không được! Lần sau nhất định phải gọi cho đệ, nếu không đệ sẽ không nhận mối làm ăn này nữa!"
Sao tỷ tỷ hắn có thể bận rộn một mình, hắn vẫn chưa phải là nam tứ hán trong nhà sao?
Tô Tiểu Tiểu nhìn đệ đệ mười bốn tuổi của mình, mỉm cười và nói: "Được rồi, lần sau ta sẽ gọi cho dậy giúp."
Tô Nhị Cẩu lo lắng nên đổ đầy nước vào thùng nước, chặt củi xong rồi cho ngựa con ăn trước khi dọn bữa sáng ra.
Người đến đón Tô Nhị Cẩu hôm nay là Tô Kỳ và Tô Ngọc.
Hai người nhìn trên bàn đầy đồ điểm tâm, khoé miệng không khỏi giật giật.
Tiểu tử này thực sự thích kinh doanh...
Tô Nhị Cẩu đi mang điểm tâm tới.
Hai người vội vàng nói: "Ta tới, ta tới, ta tới"
Để cho đại ca biết rằng họ để tiểu tử này làm việc thì nhất định sẽ bị ăn đòn.
Sau khi đến kinh thành, giá điểm tâm đắt hơn trong thị trấn, bao bì đương nhiên được nâng cấp lên cao hơn, nếu ít hơn năm món điểm tâm thì dùng lá trúc, còn nếu có nhiều hơn mười món điểm tâm, họ sẽ sử dụng hộp gỗ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận