Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 187: Đoàn Viên 2

Chương 187: Đoàn Viên 2Chương 187: Đoàn Viên 2
Tô lão phụ thân đối diện hai người ra sức mà xuyên bột mì, cũng là một loại rèn luyện với tay phải.
Tay phải của ông ấy càng ngày càng linh hoạt rồi.
Tám phần nắm chắc biến thành mười thành.
Tô Tiểu Tiểu tin tưởng, lại uống một hai bình thuốc tráng cốt hạt phòng công nghệ, tuyệt đối có thể chữa khỏi hoàn toàn!
Tô Tiểu Tiểu cầm bánh quai chèo và sủi cảo đi nhà bếp chiên ở trong chảo dầu đến vàng xốp giòn, trong đó một nửa nàng thả hạt mè, hỗn hợp bơ hạt mè kia ra mùi hương, bay ra hơn phân nửa cái thôn!
Mặt khác, Tô Tiểu Tiểu cũng chiên mấy cân ngó sen viên và viên đậu xanh, bánh chẻo và nem rán.
Nàng gọi Tô Nhị Cẩu tới, tặng cho Lưu Bình và Tiểu Ngô thị chút sủi cảo và đồ chiên linh tinh.
Lão Lý gia với nhà Lưu thẩm cũng tặng một chén.
"Đúng rồi, còn có cái này." Tô Tiểu Tiểu cầm mấy tấm song cửa sổ và chữ phúc, giao cho Tô Nhị Cẩu.
Trước kia không cho Tiểu Ngô thị, là bởi vì chưa ở riêng, cho cũng sẽ bị đại Ngô thị và nhị phòng cướp đi.
Hiện giờ không phiền toái.
Động tác Tô Nhị Cẩu cực kỳ nhanh, mặc kệ gió tuyết lạnh băng, chạy thật nhanh!
—— không hổ là đứa trẻ sắt được tắm nước lạnh lớn lên!
Khi trở về, trong tay Tô Nhị Cẩu có thêm hai rổ rau dưa mới mẻ và một bao tải hạt dẻ no đủ.
Ngày giao thừa này, Tô Tiểu Tiểu thức dậy còn sớm hơn làm buôn bán.
Nàng phải làm bữa cơm đoàn viên.
Nhà người khác giữa trưa đoàn năm, cơm sáng phần lớn sẽ không ăn, cũng hoặc là tùy tiện đối phó hai miếng.
Bọn họ toàn gia không thể được, cần phải ăn cơm khô đến no.
Nàng nướng bánh khoai lang cho chính mình, thêm bơ lạc, nấu mì rau trứng cho người trong nhà, thêm với ngó sen viên đã chiên và viên đậu xanh.
Thương thế của Vệ Đình đã mất trở ngại, trừ không thể ăn quá cay, còn lại không cần ăn kiêng. Sau đó Tô Tiểu Tiểu bi ai phát hiện, gia hỏa này từ khi không ăn kiêng, sức ăn cũng biến lớn.
Người trong nhà ăn cơm lại nhiều thêm một phần...
Tô Tiểu Tiểu làm cá diếc kho tộ ( cá là Tô Nhị Cẩu đi trong sông bắt ), thịt khô chân giò hâm củ sen ( ngó sen là Tô Nhị Cẩu đi ao cá đào ), bánh trứng rau dại ( rau dại là Tô Nhị Cẩu đến sau núi đào ).
Cũng chưng ngó sen viên, viên đậu xanh và viên gạo nếp trân châu.
Ba đứa nhỏ thích nhất viên gạo nếp trân châu, ngay cả bên trong tiểu viên khương viên cũng chiếu đơn toàn thu.
Có đồ sấy khác hợp chưng —— gan heo, lạp xưởng, xương sườn, mấy thứ xào thành món nhỏ.
Tô lão phụ thân thật sự không dự đoán được lúc sống có thể ăn bữa cơm đoàn viên phong phú như thế, nếu thê tử còn sống thì tốt rồi.
Bà nhất định sẽ rất vui mừng.
"Gia gia, ăn xương sườn." Đại Hổ gắp một miếng xương sườn to cho ông.
"Ăn thịt.' Nhị Hổ kẹp thịt trong chén mình cho ông.
Tiểu Hổ không dùng đũa tốt như các ca ca, cậu bé dùng muỗng nhỏ của mình múc một viên trân châu thích nhất, vụng về bỏ vào trong chén Tô lão phụ thân.
"Viên thịt heo!" Cậu bé dễ thương nói.
Tô lão phụ thân cười, sửa đúng nói: "Là viên trân châu."
Tiểu Hổ học nói: "Viên thịt heo."
"Viên, trân, châu, !" Tô lão phụ thân vô cùng kiên nhẫn dạy.
"Viên, thịt, heo!”
Tiểu Hổ rất ra sức học!
Đại Hổ le lưỡi: "Tiểu Hổ thật ngốc!"
Tiểu Hổ nghiêm túc bãi tay nhỏ: "Tiểu Hổ không ngu ngốc!"
Nhị Hổ cũng nói: 'Ngốc."
Tiểu Hổ nói: "Không ngốc!"
Nhị Hổ là cây tường đầu thảo: "Ừ, không ngu ngốc."
Đại Hổ: "Là ngốc!"
Tiểu Hổ: "là không ngu ngốc!"
Ba tiểu gia hỏa nói nhao nhao, quân chủ lực là Đại Hổ và Tiểu Hổ, Nhị Hổ ba phải.
"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau." Nước mắt của Tô lão phụ thân đã bị ba tiểu gia hỏa kéo trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận