Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2136: Nam Tử Than Bí 2

Chương 2136: Nam Tử Than Bí 2Chương 2136: Nam Tử Than Bí 2
Một người là Lư Trường Sứ, người kia là cha ruột của Lư Trường Sứ, Lư chủ sự.
Lư chủ sự bị Vệ Tư cầm chùy đâm bay, đến nay vẫn que một chân.
Ông ta chống nạng thở dài: "Ngươi muốn ta nói gì với ngươi? Ta đã nói với ngươi là ta không biết gì hết!"
Lư Trường Sứ nói: "Cha, cha đã làm việc trong mỏ nhiều năm như vậy, sao có thể không biết gì?"
Lư chủ sự nói: "Khu mỏ bỏ hoang đã bị đóng cửa từ lâu, ta chưa bao giờ đến đó!"
Lư Trường Sứ tức giận nói: "Có mẹ kế sẽ có cha dượng, lời này đúng là không giả. Hồi nương còn trên đời, cha thương ta nhất, bây giờ cha cưới nữ nhi Tiết gia, sinh hai đệ đệ, ta đã trở thành người ngoài. Không sao, cả đời này ta vùi thân mình ở Thánh Nữ điện, cả đời không gả, cha không cần lo cho ta."
"Ngươi...' Lư chủ sự bị trưởng nữ làm nghẹn lời.
Lư Trường Sứ nhỏ giọng nói: "Cha đã coi ta như người ngoài, ta không ve nhà nữa là được, cha bảo trọng, ta đi đây."
Nói xong nàng ta toan muốn rời đi.
Lư chủ sự gõ gõ nạng: "Ngươi đứng lại đó cho tal
Lư Trường Sứ dừng lại nhưng không quay đầu, vẫn đưa lưng về phía cha nàng ta với dáng vẻ tức giận.
Lư chủ sự chống nạng bước tới, bất lực và tức giận nói: "Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Có ích lợi gì với người đâu! Chuyện khu mỏ bỏ hoang đến ta cũng không dám nhắc tới đôi câu nửa chữ, vô tình lỡ lời còn bị ông ngoại ngươi lạnh giọng cảnh cáo, muốn sống thì đừng hỏi han gì hết."
Lư Trường Sứ quay lại nhìn ông ta.
Lư chủ sự cau mày nói: "Có một người bị giam trong khu mỏ bỏ hoang, một người rất quan trọng, ba vị đại chủ sự đều tham gia."
Lư Trường Sứ hỏi: "Họ đang làm việc cho ai? Tạ lão gia ư?"
"Xùy, ngươi đánh giá Tạ Vân Hạc quá cao rồi." Lư chủ sự nói: "Là bệ hạ."
Lư Trường Sứ kinh ngạc.
Tô Tiểu Tiểu đã biết người đứng sau màn chính là vị trong cung từ miệng Tô Huyên, nàng chỉ hơi bất ngờ. Lư chủ sự nhìn có vẻ độc đoán và không có đầu óc, nhưng thật ra thì khác hẳn.
Để Lư Trường Sứ biết cũng tốt.
Nàng ta là tâm phúc của Thánh nữ. Mình cũng khỏi phải đi "mật báo" cho nàng ta.
Sau khi hai cha con rời đi, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Tư đi đến khu mỏ bỏ hoang.
Hai người vào mật thất giam giữ người kia trước.
Tô Tiểu Tiểu lấy ra chiếc chìa khóa đựng trong túi gấm của đặc vụ đầu lĩnh, mở cửa đá mật thất ra.
Điều khiến người ta kinh ngạc là nam tử kia đang ngồi vẽ tranh trên đệm hương bồ giữa đại điện.
Ông ta đưa lưng về phía cửa đá như thể không thèm quan tâm khách đêm khuya, tập trung vẽ tranh.
Mãi đến khi một cái đầu áp sát người ông ta, hận không thể mọc mắt trên bức họa của của ông ta, ông ta mới quay đầu nhìn thoáng qua đối phương.
Sau đó ông ta giật nảy mình!
Vệ Tư đeo mặt nạ răng nanh, im ắng lặng lẽ như thể dọa ma thật.
Nam tử bị nhốt trong mật thất nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình sắp lọt ra khỏi cổ họng.
Ông ta nhìn Vệ Tư rồi nhìn sang một cái bóng khác dưới đất, kinh ngạc quay đầu lại.
Tô Tiểu Tiểu cười với ông ta: "Đêm khuya đến thăm, quấy rầy.'
Nam tử thả lỏng cơ mặt: "Ta cứ tưởng là gặp quỷ."
Vệ Tư nghe vậy ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh, bắt đầu tìm quỷ.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống đối diện nam tử.
Vệ Tư ngồi bên cạnh nam tử, không tìm thấy quỷ, ông ấy bắt đầu lật xem bức tranh trên bàn.
Nam tử nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Lần trước không phải đã nói với ngươi không nên lại đến hỏi thăm chuyện của ta sao?"
Tô Tiểu Tiểu cười: "Ta không tới hỏi thăm chuyện của ngươi, ta tới để mang ngươi ra ngoài."
"Mang ta ra ngoài?”
Nam tử tưởng mình nghe lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận