Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 361: Được Cứu Trợ 2

Chương 361: Được Cứu Trợ 2Chương 361: Được Cứu Trợ 2
"Gia gia!" Tô Đại Lang đột nhiên biến sắc, nói với Tô Ngọc Nương: "Không phải vừa rồi ngươi muốn hỏi sẽ đưa ngươi đi đến nơi nào sao? Có phải ngươi cho rằng sẽ tùy tiện đưa ngươi đên một nhà thân thích nào đó ở một thời gian không? Ngươi sai rồi! Ngươi phải bị đưa đến am ni cô, cạo đầu làm sư cô! Không phải am ni cô trong trấn ta, mà là am ni cô ở huyện Thanh Thủy cách đây trăm dặm! Nơi đó là nơi bắt giữ các nữ nhân phạm tội, có người trông coi, chuyến này ngươi đi, đừng hòng nghĩ ra ngoài được!"
Sắc mặt Tô Ngọc Nương thay đổi.
"Tổ phụ ta sai rồi! Ta về Trịnh gia! Ta nghe lời của người!"
Việc cấp bách trước mắt là ổn định tổ phụ!
Tô lão gia tử nói: "Bịt miệng nàng lại cho tai"
“Gia gial" Tô Đại Lang không đành lòng.
Tô lão gia tử lạnh lùng nói: "Ngươi không thấy là nàng đang cố ý chịu thua sao? Thất thân ra đó làm gì? Chờ ta tự mình động thủ?”
Không đúng, phản ứng của Tổ phụ không đúng
Nàng ấy thừa nhận bản thân đã dùng kế hoãn binh, nhưng thái độ của tổ phụ lại quá cứng rắn.
Vừa rồi rõ ràng lão ta đã nói, chỉ cân nàng ấy đồng ý, bây giờ nàng ấy đã đồng ý rồi, lão ta lại không tuân thủ lời hứa.
Tô Ngọc Nương hoảng sợ nhìn về phía của Tô lão gia tử: "Tổ phụ! Có phải người định giá họa cho Tiểu Tô gia hay không?"
Tổ phụ để tam đệ lén đưa nàng ấy đi Lão Tô gia, dọc đường không có ai nhìn thấy, sợ là tất cả mọi người cho rằng nàng ấy mất tích ở Tiểu Tô gia.
Tô Ngọc Nương quá thông minh, thông minh đến mức nếu nàng ấy là nam nhi, Tô lão gia tử nhất định sẽ dốc hết sức mình mà bồi dưỡng nàng.
Chỉ đáng tiếc.
Tô Ngọc Nương muốn kêu cứu, Tô Đại Lang đã chặn miệng nàng ấy lại.
Sau đó, Tô Đại Lang lấy ra một cái khăn có tẩm thuốc bột che miệng mũi nàng ấy lại, hai mắt nàng ấy tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi đi bến đò quan đêm, trên đường đi để ý một chút.
"... Đã biết, gia gia." Tô Đại Lang vẫn có chút luyến tiếc muội muội, nhưng tưởng tượng đến muội muội thật sự đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, như lời của gia gia nói, đây là trừng phạt mà muội muội nên chịu.
Người trong thôn đều tìm kiếm tất cả khu vực xung quanh thôn Hạnh Hoa, không nghĩ đến bọn ho đã sớm vòng và thôn Dương Liễu di đến trấn trên.
Cái nhà tranh nhỏ bị vứt đi này, là nơi giao nhau giữa hai địa phương, cách bến đò cũng hai ba trăm dặm.
Chỉ là gân đây có quá ít đò, bọn họ bất đắc dĩ phải chờ đến tối mới có thể đi được.
Tô Đại Lang cõng Tô Ngọc Nương đi đến bến đò, vừa kịp lúc đò sắp đi.
Tô Đại Lang đưa bạc, nói với vợ chồng trung niên chèo thuyền: "Các ngươi tuyệt đối phải đưa người đến bến."
Phụ nhân cười cười: "Yên tâm, lấy tiền của người thay người tiêu tai, đây là danh tiếng của bọn ta mal
Tô Đại Lang nhíu nhíu mày, lại nghĩ, người mà gia gia tìm, hẳn là đáng tin cậy, gia gia chắc chắn sẽ không hại Ngọc Nương.
Tô Đại Lang muốn đưa bao tải chưa Tô Ngọc Nương cho đối phương thì đột nhiên, một bóng dáng cao lớn giáng từ trên trời xuống, một động tác xoay người gọn gàng, tiêu sái dừng ở phía trên thuyền.
Hắn ta mặc một bộ đồ đen, mang nón cói, tạo cho người ta một dáng vẻ cao thâm.
Người chèo thuyền cũng là người trải đời, hắn ta lấy lại bình tĩnh, nói: "Vị đại hiệp này là -"
Hắc y nhân quay người lại với bọn họ: "Các ngươi cũng xứng để nói chuyện với ta!"
Dứt lời, hắn dậm gót chân, bay lên không trung, nội lực cực lớn khiến chiếc thuyền vỡ vụn!
Mấy người còn chưa kịp ý thức đã xảy ra chuyện gì, hắn ta đã đi đến trước người Tô Đại Lang, bắt lấy bao tải, ném Tô Đại Lang xuống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận