Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 236: TraiTim Mua Xuan 2

Chuong 236: TraiTim Mua Xuan 2Chuong 236: TraiTim Mua Xuan 2
Hôm nay có mấy gia đình giàu có đến quầy hàng nhỏ của nàng và Nhị Cau làm cho khách hàng cũ của Cẩm Ký đang bị xói mòn.
Cho dù là Tôn chưởng quây ở chỗ này, cũng không nhất định có thể ngồi yên.
Từ một phương diện mà nói, là việc làm ăn của bọn họ thật sự nổi tiếng, nổi tiếng đến mức ngay cả Cẩm Ký cũng ghen tị.
Theo lời bà Lê, đây không phải là chuyện xấu, nó là một viên đá mài có giá trị.
Một khi vượt qua được nó, sẽ có thể tiến về phía trước!
Không chịu nổi thì chỉ có thể nằm trên mặt đất tiếp tục làm một đống bùn!
Bà Lê xuất thân từ gia đình nông thôn, chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã ra xã hội dốc sức làm việc.
Bà ngoại từng kể cho nàng nghe không ít về những thăng trâm trong cuộc đời của bà Lê, nói bà Lê đã ngủ trên đường lớn, ăn bánh bao thiu, làm công việc dọn dẹp, bán cơm hộp, bị đồng nghiệp uy hiếp, bị đối thủ cạnh tranh xúc phạm...
Còn bị người ta đâm vào bệnh viện...
Nàng nhìn số trang sức của bà Lê còn thấy thanh lịch hơn cả tiểu thư nhà giàu, cảm thấy bà ngoại đang bịa chuyện để nàng cảm thấy thương tiếc cho bà Lê.
Nhưng nàng chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại phải thương hại người lớn?
Bà Lê cũng đâu có đau lòng cho nàng!
Mà giờ xem ra, bà ngoại có thể không nói ngoa.
Dân chúng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gập ghềnh mà người thường không thể tưởng tượng được.
Nhưng nàng cũng không sợ hãi, thậm chí trong xương còn mơ hồ hiện lên một tia chờ mong.
Không phải chỉ là một ký ức thôi sao?
Muốn đạp ngã nàng?
Mơ đi!
"Tỷ, ngày mai chúng ta còn đến bày hàng không?"
"Có, tại sao lại không?”
Cẩm Ký có bản lĩnh thì dựa vào thực lực mà đến đoạt làm ăn, đừng nghĩ dọa mấy câu là có thể đuổi được nàng.
Lần này nàng đã thỏa hiệp, đổi chỗ khác làm ăn lớn, nàng dám đánh cược, Cẩm Ký vẫn sẽ không bỏ qua cho nàng. Cho nên, cần gì phải nhượng bội
Lưu Bình thầm nghĩ, không hổ là xuất thân ác bá, lá gan so với đàn ông còn lớn hơn, thật là muốn đánh nhau với Cẩm Ký.
Hắn là người thành thật, xưa nay không gây chuyện, nhưng Đại Nha là ân nhân của nhà bọn họ.
Nếu ngày mai nắm đấm của Cẩm Ký trúng đích, hắn sẽ đứng trước mặt Đại Nhai...
Thư viện Ngô Đồng.
Hạng công tử rảnh rỗi vô sự, khoác một chiếc áo lông cáo ở trước cửa sổ vẽ tranh.
Cảnh Dịch yên lặng ngồi ở một bên.
Người trẻ, khi yên tĩnh cũng cho người ta một loại cảm giác hăng hái.
Hạng công tử nhìn hắn ta một cái, ánh mắt đảo qua tay phải hắn ta, nhàn nhạt cười nói: "Túi gấm còn chưa đưa ra đâu?"
Cảnh Dịch thưởng thức túi gấm tay một chút: "Biểu ca nói cái gì thế?"
Hạng công tử nói: "Được rồi, chút tâm tư này của đệ ta còn nhìn không ra sao? Rõ ràng năm trước đã muốn tặng, cùng biểu ca nói một chút, là đệ không có đưa đi, hay là người ta không cần trả lại cho đệ?"
"Nàng ấy không muốn!" Cảnh Dịch đáp, nói xong, ý thức được lời này của mình quá nhanh, lại nói: "Ai nói ta muốn tặng người?"
Hạng công tử cười nói: "Muốn tặng thì tặng đi, Cảnh tiểu hầu gia của chúng ta từ khi nào trở nên lề mề như vậy? Quan hệ của hai người không phải rất thân cận sao? Sao một lễ vật còn không tặng được? Đệ đắc tội với nàng sao?"
Cảnh Dịch mạnh miệng nói: "Nghe không hiểu biểu ca đang nói cái gì."
"Nếu đệ thật sự không đưa ra được, ta giúp đệ đưa."
"Quà của ta, dựa vào cái gì lại để cho biểu ca tặng?"
"Thừa nhận rồi đúng không?"
Cảnh Dịch muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau nói: "Chỉ là đáp lễ mà thôi."
"Đưa ra ngoài mới là đáp lễ." Hạng công tử chỉ vào ngực mình: "Đặt ở chỗ này chính là tâm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận