Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 287: Thuong Yeu 3

Chuong 287: Thuong Yeu 3Chuong 287: Thuong Yeu 3
Vệ Đình là đi một con đường khác xuống núi, tận lực tránh được Phùng Quải Tử.
Hắn cũng không biết trên núi cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng thôn dân nhiều lời ong tiếng ve, hắn cũng hiểu phải tránh hiêm nghi thay Tô Tiểu Tiểu.
Trên người Tô Tiểu Tiểu đang choàng áo bông của hắn, được bảo hộ cẩn thận.
"Đình ca đi đâu vậy?” là Lý Chính.
Vệ Đình khách khí nói rằng: "Ta cùng Đại Nha đi lên núi hái được chút rau dại, nàng mệt mỏi, ngủ rồi."
Tâm tư Tô Cẩm Nương xoay chuyển.
Tô béo Nha rõ ràng là lên núi một mình.
Nàng thấy rõ ràng, Vệ Đình không có đi cùng nàng.
Chẳng lẽ nói... Phùng Quải Tử thành công rồi?
Vệ Đình tìm kiếm trên núi, đụng phải một màn Tô Béo Nha mất đi trong sạch? Lúc thẹn quá hoá giận đem Phùng Quải Tử đánh thành trọng thương?
Tô Béo Nha bị nam nhân khác làm bẩn, hắn nhìn thấy... Hắn nhìn thấy...
Trái tim Tô Cẩm Nương nhảy lên thình thịch. ...
Khi Vệ Đình trở vê đến nhà, Lão cha Tô cùng Tô Nhị Cẩu mới vừa từ trong nhà đi ra.
Hai người bọn họ đi lên núi tìm một vòng không thấy, suy nghĩ có thể khuê nữ (tỷ tỷ) đã trở về hay không, bèn vê nhà xem trước một chút.
Nhà không có, hai người bọn họ lại định đi tìm một chuyến.
"Nữ tế? Khuê nữ!"
"Ơ? Tỷ phu! Sao tỷ phu lại ở cùng một chỗ với tỷ tỷ vậy? Tỷ tỷ đệ làm sao thế?"
Cha con hai người tiến lên đón.
"Ở trên núi gặp phải nàng, có thể là đã gặp trúng đại trùng." Đối với người trong nhà, Vệ Đình giấu giếm cũng không sao, quan trọng nhất chính là cũng không giấu được máu trên người nàng.
Vệ Đình nói: “Còn có một thôn dân cũng bị thương, Đại Nha bị thương không nặng, cha, người đừng lo lắng."
Lúc này cha con hai người đều không chú ý tới Phùng Quải Tử, dẫu sao Phùng Quải Tử cũng là họ hàng của lão Tô gia, cùng tiểu Tô nhà bọn họ không có bất kỳ liên quan gì.
Cha con hai người không nghĩ đến phương diện kia, hai người họ lo lắng cho Tô Tiểu Tiểu, một đường đi theo Vệ Đình về phòng. Lão cha Tô kéo chăn ra, Vệ Đình đem người đặt lên trên giường mem mại.
Nhìn trên người nàng loang lổ vết máu, thực ra thì không phải của nàng, còn vết thương trên mu bàn tay, quả thật như hắc y nói, không đáng ngại, ngay cả màu sắc của mái tóc đen nhánh cũng nhạt đi.
Sở dĩ hôn mê bất tỉnh là bởi vì trong cơ thể còn sót lại một ít độc tố.
May mà Vệ Đình đảm bảo nhiều lần là Tô Tiểu Tiểu sẽ không sao, nhưng lão cha Tô vẫn rất đau lòng: "Lần sau không thể để tỷ tỷ con một mình lên núi, con phải đi theo biết không?”
"Rõ!" Tô Nhị Cẩu trịnh trọng trả lời.
Lão cha Tô lại nói: "Được rồi, đi theo chal"
Ông ấy nói xong, vừa nhìn về phía Vệ Đình bên cạnh, vừa nắm lấy tay của Vệ Đình nói: "Con rể à, lần này nhờ có conl"
Vệ Đình nói: 'Người một nhà nên làm.”
Trước khi lên núi, Vệ Đình đem ba đứa trẻ giao phó cho Tiểu Ngô Thị.
Chân Vệ Đình sưng lại, Tô Nhị Cau đi đón ba đứa trẻ trở về.
Chuyện đầu tiên ba đứa trẻ làm khi vào nhà là tìm Tô Tiểu Tiểu.
Ba đứa trẻ bắt đầu trèo lên giường.
Bọn chúng muốn cùng ngủ với nương!
Thế nhưng trèo lên, ba đứa trẻ ngừng lại một chút.
Nương ban ngày đều sẽ không ngủ...
Ba đứa trẻ bồn chồn bất an nhìn về phía Vệ Đình.
Ba tiểu tử này nhạy cảm hơn so với những đứa trẻ bình thường, nhanh như vậy đã phát hiện ra bất thường.
Sắc mặt Vệ Đình không đổi nói: "Mẫu thân các con chỉ là đang ngủ... ban ngày mệt mỏi... nên ngủ trước, không lừa các con, không tin chờ mẫu thân tỉnh, các con tự mình hỏi nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận