Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2203: Gặp Được Vệ Đình 1

Chương 2203: Gặp Được Vệ Đình 1Chương 2203: Gặp Được Vệ Đình 1
Nhưng ngay sau đó, suy đoán này đã bị phủ nhận.
Lòng bàn tay của Quỷ Ảnh Vệ đã làm vỡ áo giáp của hắn, và hắn chắc chắn đã bị nội thương nghiêm trọng.
Sau đó, hắn lại bị trúng một mũi tên, khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn, hắn đã ngâm mình trong nước quá lâu đến mức việc hắn có thể cứu sống mình sau khi rơi từ thác nước cao là một điều kỳ diệu.
Hơn nữa, cho dù cho rằng vết thương của hắn không nghiêm trọng thì lại càng sai lầm hơn.
Đây không phải là hướng quay lại Vương đô
Sau khi nghe Tô Tiểu Tiểu phân tích, Tô Mạch trâm ngâm gật đầu, khoảng cách này quả thật quá xa đối với Vệ Đình đang bị thương nặng.
Hai người họ leo qua những ngọn núi và đến một thung lũng.
Thật ngạc nhiên là ở đây còn có một ngôi làng nhỏ.
Thôn không lớn, chỉ có khoảng vài chục hộ gia đình, phần lớn là nhà xây bằng đất, lợp mái tranh.
Mặt trời lặn ve hướng tây, những tia sáng dài chiếu xuống đỉnh núi xa xa, cũng bao trùm lên ngôi làng nhỏ yên tĩnh này.
Có lẽ mọi người đã về nhà ăn cơm và không có nhiều người đi dạo quanh làng.
Tô Mạch cùng Tô Tiểu Tiểu đi tới cửa thôn.
Vừa vào thôn, hắn ta đã bị mấy thanh niên cường tráng chặn lại.
Người nhỏ nhất chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, người lớn nhất mới mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ hung dữ, nhìn qua không dễ chọc vào.
Chàng trai trẻ nhất vênh váo đi về phía trước, liếc nhìn hai người, thản nhiên nói: "Này, các người đến từ đâu vậy?"
Tô Mạch nói: "Chúng ta đến từ Vương đô."
Tiểu tử vẻ mặt nghi hoặc: "Vương đô? Tại sao lại tới bộ tộc chúng ta, nơi xa xôi như vậy?"
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên khi biết nơi này không phải là một ngôi làng mà là một bộ tộc.
Có rất nhiều bộ tộc ở miền nam Tân Cương, do tám bộ tộc lớn lãnh đạo, nhưng cũng có rất nhiều bộ lạc nhỏ ở các vùng khác nhau ở miền nam Tân Cương.
Tô Mạch tạm thời lịch sự nói: "Chúng ta đang tìm người. Các vị có thấy ai có vóc dáng và tuổi tác tương tự ta không?”
"Không!" Tiểu tử nói mà không cần suy nghĩ.
"Ngươi nói dối." Tô Mạch nghiêm túc nói: "Hắn ở đâu?" Giọng nói của hắn ta không lớn, nhưng uy nghiêm trong ánh mắt lại khiến tiểu tử kia tê dại.
Tiểu tử kia giật mình, liếc nhìn người huynh đệ bên cạnh, cảm thấy mình bị dọa sợ thật là xấu hổ.
Hắn ta tức giận nói: 'Mấy người từ đâu đến? Cút khỏi đây! Nếu không, ta sẽ dẹp loạn mấy người"...
"Hảo hán. tiểu tử thành thật quỳ xuống trước mặt Tô Mạch.
Những người bằng hữu đứng ra bảo vệ hắn ta cũng ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Tô Mạch võ vỗ tay áo, bình tĩnh nói: "Dẫn đường."
Nhóm dẫn Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch đi qua bộ tộc.
Tiểu tử chỉ vào một thổ phòng nhỏ cách bộ tộc không xa và nói: "Hôm nay có một nam nhân đã đến bộ lạc của chúng ta, hắn ở bên trong. Ta sẽ đi tìm hắn."
Tô Mạch nhìn những người trẻ tuổi này.
Một số người vội vàng cúi đầu, tỏ vẻ rất sợ hãi, không dám tiến thêm một bước.
"Các ngươi đi đi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Một vài người thở phào nhẹ nhõm, quay người bỏ chạy!
Tô Mạch nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thiếu niên trẻ tuổi: "Muội nhớ nhị cẩu trước đây cũng là một tiểu ác bá trong thôn."
Nàng thực sự nhớ cha mình và Nhị Cẩu sau khi xa nhà quá lâu. ˆ
Tô Mạch an ủi : "Ta sẽ sớm có thể trở về."
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu: "Ừ'”"
Hai người đi đến thổ phòng, cửa thổ phòng không khóa.
Tô Mạch thận trọng nói: "Vừa rồi bọn họ tựa hồ có chút lo lắng đối với căn phòng kia, ta vào trước nhìn xem, muội ở bên ngoài chờ ta."
Tô Tiểu Tiểu: Kỳ thực muội có biện pháp cứu mạng và không sợ nguy hiểm.
"Được rồi, đại biểu ca."
Tô Mạch: Muội muội ta thật ngoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận