Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 275: Cung Giuong 1

Chuong 275: Cung Giuong 1Chuong 275: Cung Giuong 1
Tô Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu nhỏ: "Dù sao cũng không phải đi luyện chữ!"
Vệ Đình: "..."
Sau khi tắt đèn, hai người nằm trong chiếc giường mềm mại.
Dù đã ở chung phòng nhiều ngày nhưng kỳ thực hai người vẫn chưa đi quá xa, vẫn mỗi người một ổ chăn.
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt hỏi: "Vệ Đình, vì sao vừa nãy ngươi lại hỏi thay xiêm y lâu tới vậy sao? Có phải ngươi cảm thấy ta đi lâu quá, để lại mình ngươi ở trong phòng, ngươi không ngủ được?"
Vệ Đình nói: 'Không có."
Tô Tiểu Tiểu: "Ha."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Vậy vì sao ngươi phải chờ ta vê mới ngủ?"
Vệ Đình nói: “Ai chờ ngươi? Bớt tự mình đa tình đi.
"Hừ.' Tô Tiểu Tiểu khẽ hu một tiếng rồi trở mình quay lưng về phía hắn.
Nghĩ rồi lại quay lại, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng hoàn mỹ của hắn không chớp mắt.
Mỹ nam ở bên không thể ăn, nhìn thôi cũng đủ rồi!
Không bao lâu, mí mắt Tô Tiểu Tiểu bắt đầu đánh nhau, đánh một hồi cuối cùng cũng không mở lên được nữa.
Đêm khuya tĩnh lạnh.
Nghe hô hấp người bên cạnh dần trở nên đều đều, trái tim Vệ Đình cũng yên ổn trở lại.
Những thù hận và tạp niệm không ngừng cuồn cuộn trong đầu giờ cũng vơi đi. Hắn nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tô Tiểu Tiểu phải buôn bán nên thức dậy khá sớm, nào ngờ Tiểu Ngô Thị và Lưu Bình còn sớm hơn.
Tô Tiểu Tiểu mở cửa cho hai người: "Chờ lâu không?"
"Không có, vừa tới." Tiểu Ngô Thị nói.
Hai người đi vào nhà.
Tô Tiểu Tiểu nói với Lưu Bình: "Lưu đại ca, không cần tới sớm vậy đâu."
Lưu Bình chủ yếu phụ trách nghề mộc và vận chuyển. Sau khi làm điểm tâm xong thì có thể qua đây.
Lưu Bình thành thật cười nói: "Huynh qua đây xem có thể phụ giúp chút không. Chẻ củi, gánh nước, nhóm lửa ta đều làm được!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Những việc đó Nhị Cau có thể làm."
Lưu Bình nói: "Để Nhị Cẩu ngủ thêm một chút!"
Tô Tiểu Tiểu để hai vợ chồng tách ra một khoảng thời gian cũng là có lý do, không chỉ phân công công việc khác nhau mà còn có thể suy xét cho hai đứa nhỏ.
"Hai đứa con nhỏ, lúc trước chia ly cũng không bị nhiều người lớn để ý như vậy."
Bây giờ bọn chúng đã ở gần một ao cá vô cùng yên tĩnh, không có hàng xóm. Nếu có trộm cướp thì hai đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
Lưu Bình cảm thấy không tới mức đó, trong thôn rất an toàn. Hơn nữa mỗi khi ra ngoài hắn ta deu khóa cửa lại, người khác cũng không vào được.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Lưu đại ca, huynh vẫn nên về đi, đợi trời sáng hay qua đây."
Tiểu Ngô Thị nói: "Nghe Đại Nha nói đi."
"Haiz. được!"
Lưu Bình gãi đầu, trở vê.
Sự thật chứng minh may mà hắn ta trở vê.
Bởi vì hắn ta vừa về tới cửa đã phát hiện khóa cửa bị người ta cạy ra.
Ở nông thôn dùng khóa đồng cũng không quá phức tạp. Chỉ cần khéo léo chút cạy vài ba lần là mở được.
Lông mày Lưu Bình nhảy dựng lên, vội vàng chạy vào nhà.
"Ưm-"
Trong phòng truyền tới tiếng hét khi bị bóp nghẹn của Mai Tử
Lưu Bình dùng một chân đá văng cửa phòng của hai chị em. Mai Tử đang bị một người đè trên giường, bịt chặt miệng. Lưu Bình trực tiếp tiến lên, hung hăng nắm áo người nọ ném xuống đất!
"Mai Tử, con không sao chứ?"
Hắn ta tiến lên đỡ lấy con gái đang run bần bật.
Mai Tử sợ hãi khóc lớn: "Cha - có trộm -"
Mai Tử đang ngủ đột nhiên cảm thấy có người vào nhà. Cô bé gọi một tiếng ba nhưng người nọ không có phản ứng lại. Cô bé nhận thấy có gì đó không đúng, muốn kêu cứu nhưng mới kêu được hai tiếng đã bị người bọ gắt gao bịt chặt miệng.
Người nọ cũng luống cuống bịt cả miệng và mũi cô bé.
Nếu Lưu Bình tới chậm một chút nữa thôi chỉ sợ Mai Tử đã bị bóp chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận