Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 386: Động Thủ 1

Chương 386: Động Thủ 1Chương 386: Động Thủ 1
Thấy Tô Nhị Cẩu bên cạnh không nhúc nhích gì, bèn vội vàng kéo lấy Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu: "Làm gì?"
Gã người hầu khẽ hít một ngụm khí lạnh. Tên tiểu tử ngốc này, tiểu công gia tới, còn không mau hành lễ?
Thiếu niên căn bản không để ý tới hai hạ nhân này, quay đầu nói với người hầu ở phía sau: "Dắt ngựa của ta tới đây, ta muốn lên núi đi săn!"
Người hầu tỏ vẻ khó xử: "Tiểu công gia, này... không tốt lắm? Trong núi rất nguy hiểm."
Thiếu niên lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi sợ nguy hiểm thì ở lại đây đi! Ta tìm người khác di
Người hầu nói: "Tiểu công gial"
Ánh mắt thiếu niên thoáng đảo qua. Cậu ta nâng cằm, cuồng ngạo nói: "Ai đi săn với bổn tiểu gia, một người mười lượng!"
Thiếu niên nhìn anh ta, lại nhìn về phía Tô Nhị Cẩu bên cạnh: "Ngươi thì sao? Ngươi không đi? Ngươi cũng sợ nguy hiểm à?"
Tô Nhị Cẩu dĩ nhiên là không sợ nguy hiểm, chỉ là cậu ta còn đang múc nước.
Nhưng nước có thể để lát lấy cũng được, dù sao suối cũng không thể chạy mất.
"Ta có thể đi sao?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
Tỷ nói cậu ta không được chạy loạn nếu không được chủ nhà người ta đồng ý. Thiếu niên này hẳn là chủ nhân nơi này nhỉ?
Thiếu niên lạnh lùng nói: "Không sợ là được."
Tô Nhị Cẩu nói: "Ta không sợ"
Thiếu niên ném roi ngựa cho Tô Nhị Cẩu: "Dẫn ngựa."
Tô Nhị Cẩu: "Ta không làm."
Gã người hầu vội cầm roi ngựa đi lại, tươi cười nói: "Tiểu nhân làm, tiểu nhân dẫn ngựa cho ngài!"
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, dẫm lên bàn đạp, lưu loát leo lên ngựa.
Thấy tiểu công tử nhà mình thật sự đi, người hầu có theo sau hay không cũng chẳng còn là vấn đề.
Cuối cùng anh ta cũng đổi ý đuổi theo.
Đoàn người đi lên núi.
Tô Nhị Cẩu hiếm khi được đi săn. Một là cha và tỷ cậu ta đều không cho phép. Hai là chính cau ta cung khong ranh.
Nhưng người này không nhất định nói phải săn được.
Tô Nhị Cẩu thầm nghĩ, mười lượng bạc có thể mua được rất nhiều đồ cho người trong nhà.
Cha cậu ta, tỷ cậu ta, tỷ phu, Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ...
Bất tri bất giác, đoàn người đã đi sâu vào trong núi.
Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, cũng không gặp rắc rối gì.
Người hầu và gã sai vặt lại mệt muốn chết rồi. Tuy bọn họ là hạ nhân nhưng cũng ít khi phải làm những chuyện nặng nhọc như vậy, nếu không gã sai vặt cũng không tới mức đẩy không nổi cái xe đẩy.
Trái lại Tô Nhị Cẩu tuổi tác nhỏ nhất lại luôn đi đầu, còn không thở dốc chút nào.
Thiếu niên bất mãn nói thầm: "Lâu vậy rồi sao vẫn chưa thấy một con mồi nào?"
"Tiểu công gia! Ngài xeml" Ga sai vặt chỉ vào một bụi cỏ cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Có một con chuột tre!"
Thiếu niên cuối cùng cũng trở nên hứng thú, giương cung bắn về phía con chuột tre.
Tiếc là bắn trật, con chuột tre chạy mất.
Thiếu niên nhíu mày.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi con chuột tre đầu tiên xuất hiện, có vẻ như việc gặp con mồi đã dễ hàng hơn. Thiếu niên gặp phải một đôi thỏ, sau đó lại đụng phải một con nai con và mấy con gà rừng.
Nhưng cậu ta không bắn trúng cái nào.
Thiếu niên tức điên.
"Cái cung dởm gì vậy!"
Cậu ta ghét bỏ ném cung tên xuống đất.
Người hầu vội vã nhặt lên, dùng tay áo lau đi, nói: "Tiểu công gia, là con mồi trong rùng này quá gian xảo. Hay là chúng ta về kêu thêm mấy vị biểu công tử cùng nhau đi săn!"
Thiếu niên trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: "Ý ngươi là ta không bằng mấy vị biểu ca?"
Người hầu ngại ngùng nói: "Tiểu nhân không có ý này..."
Thiếu niên hừ lạnh nói: "Hôm nay ai trong các ngươi có thể săn được bất kì con mồi nào, tiểu gia ta sẽ ban thưởng mười lượng! Hai con, hai mươi lượng! Tiểu gia ta có rất nhiều bạc, chỉ xem xem các ngươi có bản lĩnh lấy hay không!"
Lời vừa nói ra, ai còn rảnh rỗi được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận