Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1089: Dan Huynh Ve Nha 2

Chuong 1089: Dan Huynh Ve Nha 2Chuong 1089: Dan Huynh Ve Nha 2
Hai người vượt nóc băng tường ở trong bóng đêm, trong không khí tàn lưu mưa bụi làm ướt y phục của hai người, tốc độ của nam tử không ngừng nhanh hơn, Vệ Đình đuổi theo không bỏ.
Đi ngang qua một cây đại thụ, nam tử tùy tay bẻ một mảnh lá cây, ném về Vệ Đình vọt tới phía sau.
Vệ Đình lộn ngược một cái né ra sau, quỳ một gối xuống đất vững vàng dừng ở phía trên mái ngói.
Cai
Mái ngói bị hắn dẫm nứt ra.
"Ail Hơn nửa đêm không ngủ, chạy trên nóc nhà người ta làm cái gì!"
Phía dưới truyền đến tiếng hùng hổ của chủ nhà.
Khóe miệng Vệ Đình co rút, để lại một thỏi bạc vào trong viện làm bồi thường, lại nhanh chóng đuổi theo nam tử.
Tiêu Độc Nghiệp mới vừa gặp một vị phụ tá ở tửu lầu, đi ra đang muốn ngồi trên xe ngựa hồi phủ.
Bái
Một con ngựa không có.
Tiêu Độc Nghiệp ngẩn ra.
Xa phu cũng ngẩn ra.
Không đợi hai người làm ra phản ứng.
Bái
Một con ngựa khác cũng không col
Tiêu Độc Nghiệp tức giận lôi đình: "Nghịch tặc phương nào, dám trộm ngựa của bổn hoàng tử!"
Xa phu: "Không phải trộm, là đoạt."
Đường đường là hoàng tử điện hạ, ở kinh thành bị người đánh cướp.
Tiêu Độc Nghiệp bùng nổ: "Người đâu! Đuổi theo cho bổn điện hại"
"Vâng!"
Vài tên thị vệ phủ hoàng tử lập tức giục ngựa đuổi theo.
Nhưng mà Tiêu Độc Nghiệp dùng ngựa là hãn huyết bảo mã khó gặp, lại há là tọa ky của thị vệ có thể đuổi kịp?
Không bao lâu bị bỏ rơi không còn thấy bóng dáng. Tiêu Độc Nghiệp tức giận!
Bên kia, Vệ Đình giục ngựa đuổi theo nam tử, sánh vai với nam tử chạy nhanh ở trên đường phố trống rỗng.
Vệ Đình quay đầu nhìn về phía hắn ta: "Lục ca, là huynh đúng hay không?”
Nam tử không nói chuyện, tay trái nắm chặt dây cương, lấy nội lực thúc giục tốc độ con ngựa nhanh hơn, bỏ rơi Vệ Đình.
Vệ Đình nhíu mày, không đuổi theo về phía trước, mà là rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Chờ hắn từ ngõ nhỏ bảy cong tám vòng ra, thành công chặn lại nam tử chạy trốn thật nhanh.
Hắn đứng ở giữa đường, nam tử không đường để đi, đành phải siết chặt dây cương quay nhanh một cái ngừng lại.
"Lục cal"
Ánh mắt Vệ Đình sáng quắc nhìn hắn ta: "Ta biết là huynh, vì sao huynh không nói lời nào? Huynh không quen biết Tiểu Thất sao?"
Tay nam tử không khỏi nắm chặt dây cương.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn ta nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi nhận sai người."
Kia không phải tiếng nói Vệ Đình quen thuộc, mà là khàn khàn, như là cổ họng bị thương khó khăn lôi ra tiếng vang.
Ánh mắt Vệ Đình run rẩy.
Nam tử giục ngựa xoay người.
Vệ Đình lấy ra đồ vật trong lòng: "Nếu huynh không phải là Lục ca, vậy huynh nói cho ta, vì sao trên người của lại đeo chuông của Lục ca ta? Chuông là phụ thân đưa lúc chúng ta còn rất nhỏ, mỗi huynh đệ đều có, bên trên có khắc tên của từng người. Ta đánh mất, Lục ca đã đưa của mình cho ta. Sau đó ta lại tìm được, ta đưa của mình cho Lục ca. Lục ca nói sẽ vẫn luôn đeo ở trên người... Một lần mang chính là rất nhiều năm."
Nam tử nói: "Nhặt được."
Mắt Vệ Đình sáng như đuốc: "Ta không tin!"
"Ở bên kia! Bọn họ ở bên kial"
Thị vệ phủ đại hoàng tử đuổi theo.
"Lớn mật làm bậy! Dám cường đoạt ngựa của đại điện hạ! Còn không mau thúc thủ chịu trói! Nếu không với ngươi —"
Thị vệ này còn chưa dứt, bị Vệ Đình đánh một chưởng.
"Đối nghịch với phủ đại hoàng tử, ta xem các ngươi là... A —"
Thị vệ thứ hai bị nam tử gõ một quyên. "Không tin cũng vô dụng." Nam tử nói, bốp, lại đánh hôn mê một người thị vệ. "Huynh trở về với ta." Vệ Đình nói, trở tay đánh thị vệ thứ tư xông lên. Hai người còn chưa bẻ xả lời nói xong, thị vệ phủ đại hoàng tử bị diệt tập thể trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận