Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2165: Vach Tran Nam Cuong Vuong 3

Chuong 2165: Vach Tran Nam Cuong Vuong 3Chuong 2165: Vach Tran Nam Cuong Vuong 3
Cuộc săn lùng kéo dài suốt năm ngày, không chỉ xuất động cấm vệ quân ma còn huy động cả vệ binh tư nhân của các nha thự và Nam Cương Vương, gần như lật tung cả vương đô nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Chẳng lẽ thánh nữ mang ông ta ra khỏi vương đô?
Tạ Cẩn Niên cầm quần áo tới: "Be hạ, đến giờ tảo triều rồi."
Bây giờ Nam Cương Vương sao còn có tâm trạng tảo triều?
Ngày nào không tìm ra người kia, ngày đó ông ta khó mà yên ổn.
Nhưng đối với chuyện Đại Chu xuất binh sắp tới, có lẽ có tình báo truyền đến từ biên quan.
Nam Cương Vương vẫn lạnh mặt thay long bào.
Nhưng không biết tại sao ông ta đột nhiên cảm giác có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Lúc bước ra khỏi Thừa Đức điện, ông ta thậm chí không cẩn thận ngã một cái.
May là Tạ Cẩn Niên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy ông ta.
"Bệ hạ, ngài cẩn thận." Tạ Cẩn Niên nói.
Nam Cương Vương nhíu mày, hất Tạ Cẩn Niên ra, cất bước đi đến Kim Loan điện.
Ông ta ngồi xuống long ỷ cao cao, quan sát văn võ cả triều.
Tạ Cẩn Niên lớn tiếng nói: "Có việc khởi tấu, không việc bãi triều!"
Các bá quan đều nhìn ra hôm nay tâm trạng của bệ hạ rất tệ, vài người có việc khởi tấu cũng không dám tấu.
Ngay khi Nam Cương Vương định bãi triều, phía chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm kinh thiên.
Mọi người hoảng sợ, chỉ thấy lỗ tai như sắp tê liệt.
Sấm sét giữa ban ngày, đây là điềm xấu ở Nam Cương.
Tay phải Nam Cương Vương vô thức run lên.
Ông ta biết mình lại phát bệnh, lại cần máu của người kia...
Tạ Cẩn Niên thoáng thấy sự khác thường của ông ta: "Be hạ, có nên bãi triều?"
Nam Cương Vương gật đầu.
Tạ Cẩn Niên nói với văn võ bá quan: "Bãi..."
"Báo!"
Một gã thị vệ đeo đao nôn nóng vọt vào Kim Loan điện, quỳ một gối ôm quyền thi lễ: "Khởi bẩm bệ hại Thánh Nữ cầu kiến!" Văn võ bá quan kinh ngạc.
Thánh Nữ đã trở lại?
Bệ hạ tìm khắp vương đô mấy ngày, cuối cùng nàng ta lại tự mình hiện thân?
Văn võ bá quan muốn gặp Thánh Nữ.
Trên mặt Nam Cương Vương lại không hề có vẻ vui mừng.
Thánh Nữ bắt người kia đi, còn nàng ta đột ngột trở vê, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt!
Nam Cương Vương quyết định rất nhanh: "Bảo nàng đến ngự thư phòng chờ trẫm, các ngươi bãi triều!"
Ông ta nói xong, còn sợ động tác không đủ nhanh, lập tức đứng lên khỏi long ỷ.
Mọi người thoáng cảm giác phản ứng của bệ hạ có chút kỳ quái, nhưng không để trong lòng, chắp tay cầm hốt bản* toan quỳ xuống hành lễ.
(*) Ngày xưa vua quan ra châu đều cầm cái hốt, hoặc làm bằng ngọc, hoặc làm bằng tre, ngà, có việc gì định nói thì viết lên giấy để phòng cho khỏi quên. Đời sau hay làm bằng ngà voi mà chỉ các quan cầm thôi.
Đột nhiên, bên ngoài truyên đến một trận ồn ào.
Ngay sau đó, một gã thị vệ Ngự lâm quân bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã vào Kim Loan điện.
Văn võ bá quan lại giật mình, đồng loạt nhìn ra cửa.
Chỉ thấy Thánh Nữ đeo khăn che mặt, cầm trường tiên trong tay, ánh mắt hung ác bước vào.
Sau lưng nàng ta là một gã nam tử mặc áo choàng đen, đội nón đen, bọc mình kín mít.
"Hắn là ai? Tại sao lại đi chung với Thánh Nữ?”
"Không thấy Thánh Nữ xông vào à?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Văn võ bá quan xì xào bàn tán, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thánh Nữ mất tích mấy ngày, tại sao đột nhiên dẫn một nam nhân xông vào Kim Loan điện?
Nam Cương Vương thì hiểu rõ ngọn nguồn.
Ngay khi đối phương xuất hiện, mặt ông ta thoắt cái biến sắc.
Tạ Cẩn Niên lạnh lùng nói: "Người đâu! Thánh Nữ tự tiện xông vào Kim Loan điện, bắt lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận