Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2494: Cung Chủ Và Vệ Tiểu Bảo 2

Chương 2494: Cung Chủ Và Vệ Tiểu Bảo 2Chương 2494: Cung Chủ Và Vệ Tiểu Bảo 2
Linh Am nhìn thấy cung chủ đã đánh nhau suốt một ngày một đêm, hình tượng nhìn qua một lần khó nói hết nhưng vẫn không thèm để ý, nhỏ giọng nói: “Ngài thật sự coi vẻ đẹp như rác rưởi à.”
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình cũng không có ý định ở lâu tại Phủ thành chủ.
Một là họ không quen ở đó, hai là họ de phòng trường hợp nếu Như phu nhân không bỏ được khuê nữ rồi ra lệnh bắt Tô Tiểu Tiểu và Vệ Tiểu Bảo ở lại.
Trong khi Như phu nhân vẫn chưa có sức lực để gây chuyện ác, bọn họ nhanh chóng trở về Bách Hoa Cung.
“Ngươi nghĩ sau này nàng ta có phát hiện không?” Tiêu Như Yên hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói: "Dù sao mục đích của chúng ta đã đạt được, nếu nàng ta có phát hiện thì phát hiện thôi, người bị lừa cũng là nàng ta. Nhưng có lẽ không phát hiện được nhanh như vậy, còn có thể lừa dối nàng ta thêm vài ngày, à, gây khó dễ cho nàng ta thế nào thì được nhỉ?"
Tiêu Như Yên: Tại sao ngươi không mang thai ba năm đi?
Xe ngựa của Bách Hoa Cung dừng trước cổng Phủ thành chủ.
"Ta muốn đi vào."
Cung chủ nói.
Thị vệ không dám cản trở cung chủ của Bách Hoa Cung, nhưng xe ngựa thì không thể vào.
Cung chủ quyết định cho xe ngựa đi vào.
"Đi bẩm báo với thành chủ các ngươi, phượng hoàng của Bách Hoa Cung bị bệnh, ta đến đón Nhiếp bà bà tới Bách Hoa Cung chữa trị phượng hoàng!"
Để con dâu đi trước một bước, coi như bà ấy thual
Thị vệ chỉ có thể đi báo lại chính xác với thành chủ tại Phủ thành chủ,
Thành chủ tâm tình vui vẻ vì có con trai: "Làm theo như lời bà ấy nói đi."
Xe ngựa của Bách Hoa Cung đi vào Phủ thành chủ một cách suôn sẻ.
Vệ Đình ôm Tô Tiểu Tiểu được bọc kín trong chiếc áo choàng dày đi ra.
Cung chủ thay đổi sắc mặt: "Tiểu Tiểu sao rồi? Có phải sắp sinh roi không? Nhanh lên! Về Bách Hoa Cungl"
Vệ Đình không hề di chuyển.
Lần đầu tiên cung chủ hung hãn quát nhi tử mình: "Tiểu tử thối, con đứng đực ở đó làm gì vậy?"
Vệ Đình cuối cùng cũng không kìm được, cười đắc ý, nếu không phải bị tai cản trở, có lẽ khóe miệng han đã kéo dài tới sau đầu rồi.
"Con đang cười ngớ ngẩn...
Cung chủ nói được một nửa, bà ấy ý thức được điều gì, vội vã bước qua sau lưng nhi tử.
Tiêu Như Yên đang ôm một tấm tã lót của trẻ sơ sinh, không tiếng động cười trộm.
Cung chủ hết sức kinh ngạc, đôi mắt bà mở to: "Đây, đây là..."
Tiêu Như Yên ôn nhu mỉm cười: "Cung chủ muốn ôm một cái không?”
"Muốn muốn muốn! Muốn!"
Cung chủ hồi hộp đến không thể tả, bà ấy vươn tay ra ôm, nhưng lại sợ ôm không đúng, cả hai cánh tay đều cứng ngắc.
Ôi, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiêu Như Yên nhẹ nhàng đặt Vệ Tiểu Bảo vào lòng cung chủ.
Cung chủ bỗng nhiên ôm chặt lấy đứa bé.
Nhìn tiểu hài tử đang ngủ say trong lòng mình, trái tim cứng như đá bỗng dưng trở nên mềm mại.
Vệ Tiểu Bảo:o(#}*)o
Cung chủ vô cùng cẩn thận từng bước từng bước một ôm đứa bé lên xe ngựa.
Ngay cả trong đại điển kế vị chức cung chủ Bách Hoa cung, bà ấy cũng không hề căng thẳng như vậy.
Có thể thấy động tác bế đứa nhỏ của bà ấy có phần cứng ngắc, vụng về, thậm chí còn nín thở.
"Tránh đường, tất cả tránh đường!"
Xa phu và Linh Âm vội vàng lui sang một bên.
Kỹ năng khinh công của công chủ tuyệt đỉnh vô song, khi lên xe ngựa cũng không cần dùng bệ để chân.
"Ghế đâu rồi?!"
Bà ấy quát lớn.
Sau đó như phát hiện ra giọng nói của mình quá lớn, bà ấy nhẹ nhàng võ võ an ủi tiểu gia hỏa: "Ta không nói ngươi, ta không nói ngươi, đừng sợ..."
Vệ Tiểu Bảo ngủ say, không hề sợ hãi chút nào.
Xa phu dọn ghế ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận