Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2639: Bảo Vệ, Hành Ha Cặn Ba 1

Chương 2639: Bảo Vệ, Hành Ha Cặn Ba 1Chương 2639: Bảo Vệ, Hành Ha Cặn Ba 1
Lúc đầu thì đau thật nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên lại hết.
Có lẽ vì quá tập trung thảo luận nên mới...
Hoặc là bây giờ nàng không sợ đau nữa.
Nghĩ tới điều gì đó, Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Chờ đã, sao chàng biết? Ta có nói với chàng đâu."
Vệ Đình khẽ cười: "Nàng tưởng mình giấu giếm tốt lắm à"
Tô Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn rồi lại cúi đầu nhìn vết thương: "Thật sự không đau..."
Đang nói thì Vệ Đình đột ngột bế bổng nàng lên.
Tô Tiểu Tiểu giật mình: "Làm gì thế?"
Vệ Đình bế nàng sải bước vào phòng tắm: "Chẳng phải muốn tắm sao?"
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "Ta... Ta tự tắm."
Vệ Đình cười như không cười nhìn nàng: "Nàng xấu hổ à?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Phu thê già thì có gì mà xấu hổ?"
"Thế thì tốt.
Vệ Đình đặt nàng vào thùng tắm, sau đó cởi áo tháo thắt lưng rồi sải đôi chân dài bước vào thùng.
Tô Tiểu Tiểu trợn trừng mắt.
Thùng tắm rất lớn, dư sức chứa được hai người.
Vệ Đình đột nhiên tới gần kéo theo sóng nước ập vào lòng nàng.
Một nam nhân mà lại có một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả thân hình cũng hoàn mỹ đến mức đáng ghét.
Một giọt nước trong suốt chảy thuận theo gương mặt hắn xuống xương quai xanh tinh xảo, chảy qua mỗi một tấc cơ bắp căng chặt lại không quá to khiến quanh người hắn nồng nặc mùi hooc môn nam tính quyến rũ.
Trên người hắn có dấu vết tập võ và chiến tranh lưu lại, trông không hề xấu xí mà còn toát lên cảm giác mạnh mẽ sau chiến tranh khắc nghiệt.
Tô Tiểu Tiểu vô thức nuốt nước bọt.
Ánh mắt nàng đột nhiên rơi xuống cổ tay trái của hắn.
Đó là quà tân hôn muộn của hiệu thuốc, sau đó Vệ Đình bện thành một cái dây rồi đeo vào cổ tay.
Vòng tay màu đỏ xứng với làn da khỏe khoắn toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ. Vệ Đình đột nhiên xán lại gân, dang rộng hai tay đặt lên thành thùng tắm.
Trái tim Tô Tiểu Tiểu đập bịch bịch loạn xạ như cái lò xo, cảm giác nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Vệ Đình nhếch môi, cất giọng quyến rũ và vô hại: "Căng thẳng lắm à?"
"Không"
"Mặt đỏ bừng rồi."
"Ta nóng.'
Vệ Đình: "Ô."
Tiếng nói nhẹ nhàng đầy ẩn ý này khiến tim Tô Tiểu Tiểu mềm nhũn.
Bàn tay thon dài mảnh khảnh như ngọc của Vệ Đình đặt lên thắt lưng nàng.
Tô Tiểu Tiểu cứng đờ.
Vệ Đình ung dung nhìn nàng: "Chẳng phải nàng kêu nóng sao?"
Tô Tiểu Tiểu không cảm xúc dựa vào thùng gõ, hai mắt nhìn trời, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Vệ Đình nhẹ nhàng cởi áo tháo thắt lưng ra cho nàng.
Sóng nước khẽ vỗ về, đầu ngón tay lành lạnh.
Nàng không nhìn thấy động tác của hắn nhưng cũng chính vì thế mà thính giác và xúc giác đều bị phóng đại ra vô hạn.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng chợt "A" lên: "Hầu bao bị ngâm nước rồi!"
Nàng muốn đưa tay xuống vớt nhưng bị Vệ Đình ngăn cản.
"Cứ kệ nó, mai ta hong khô cho nàng."
Nói rồi, Vệ Đình đột nhiên như đổi tính, không còn trêu đùa nàng nữa mà bắt đầu tắm rửa cho nàng, sau đó lại bế người ra khỏi thùng tắm.
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Vệ Đình lấy một viên đã nhỏ có tuổi đời hàng trăm năm trong hâu bao ra rồi xuyên dây đỏ vào, đẹp trên cổ tay không bị thương của nàng.
Tô Tiểu Tiểu đã tiến vào mộng đẹp.
Không biết mơ thấy cái gì mà nàng khẽ trở mình, cổ tay bị thương đập thẳng lên tường.
Vệ Đình đau đớn kêu lên.
Đau quái
Trời tờ mờ sáng.
Tô Tiểu Tiểu chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ba cái đầu bù xù trong ngực. Chương (933. bao v€, rianh Hạ cạn 6a ¡ Nàng mỉm cười xoa đầu ba đứa trẻ. "Tỉnh rồi à?" Nàng hỏi. "Chưa a. Tiểu Hổ đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận