Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2502: Tung Tích Của Hài Tử 1

Chương 2502: Tung Tích Của Hài Tử 1Chương 2502: Tung Tích Của Hài Tử 1
Vân Sương nói: “Không cần nghe, ngươi là nhi tử của ta, ngươi venh cái mông lên là ta đã biết ngươi muốn thả cái rắm gì rồi!”
Lăng Vân: “...'
Trong viện tử.
Ba tiểu hổ chơi đến mức mồ hôi đầy đầu, Hạnh Nhi bảo bọn chúng đừng chơi nữa, đến giờ ăn cơm rồi.
Ba đứa nhỏ cất bước chạy lạch bạch về, vừa chạy được một bước thì lập tức thu chân lại, nhẹ nhàng rón rén đi vào trong.
Ba đứa nhỏ bước vào phòng, thấy Lăng Vân bước tới.
Lăng Vân hừ một cái: "Bây giờ đã nhớ ra vi sư rồi?"
Ba đứa nhỏ đi vòng qua hắn ta: "Thăm muội muội."
Lăng Vân đang dần bị thất sủng: '..."
Ba đứa nhỏ vây quanh muội muội, nhìn chăm chú không rời mắt.
Hạnh Nhi bưng nước đến, rửa mặt và tay cho ba đứa nhỏ.
Nhị hổ nói: 'Muội muội giống ta."
Tiểu hổ vỗ ngực nhỏ nói: "Muội muội không giống Nhị Phủ, muội muội giống Tiểu Phủ!"
Đại hổ: Lẽ nào hai đứa trông không giống nhau sao?
Con ngươi của Tiểu Hổ trợn tròn lên: "Muốn thơm muội muội."
Nhị hổ: "Ta cũng muốn."
Đại hổ dứt khoát kéo hai tiểu đệ ra.
Đại ca thơm trước.
Ba đứa nhỏ tranh nhau thơm muội muội.
Vệ Tiểu Bảo vươn mình chìa một cái chân nhỏ ra.
Chân tử chối, chân từ chối, chân từ chối!
Thiên Ngọc Đường.
Cơ Minh Lâu ở Tàng Binh Các một mình.
Hắn ta vừa mới luyện kiếm xong.
Mỗi lần tâm trạng hắn ta buồn phiền, thì sẽ đến đây luyện kiếm.
Cho nên, nói theo ý nghĩa nào đấy, đây là nơi yên tĩnh để hắn ẩn náu. Bình thường luyện kiếm được nửa canh giờ, mọi buồn phiền ở đáy lòng đều được giải toa gần hất.
Nhưng hôm nay đã qua hai canh giờ rồi, tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
"Đường chủ."
Ngoài cửa vang lên tiếng của thuộc hạ.
Cơ Minh Lâu cắm trường kiếm vào vỏ kiếm: "Vào đi."
Thuộc hạ cất bước đi vào, chắp tay hành lễ với Cơ Minh Lâu: "Đường chủ, thuộc hạ vừa đi điều tra một chuyến, phát hiện y nữ của Quỷ bà bà không theo bà ta vê Nhiếp gia, mà mang theo hài tử vào trong Bách Hoa cung."
Cơ Minh Lâu nghe vậy, nhướng mày: “Cái này là vì sao?”
Thuộc hạ cúi đầu nói: "Thuộc hạ vô năng, không thể vào trong Bách Hoa cung nghe ngóng."
Cơ Minh Lâu phất phất tay: "Không trách ngươi, Bách Hoa cung phòng thủ nghiêm ngặt, Vân Sương và mấy vị trưởng lão đều không phải người ăn chay."
Thuộc hạ âm thâm thở phào một hơi, hỏi: "Đường chủ, đêm nay còn cần hành động không?"
Đáy mắt Cơ Minh Lâu hiện lên một chút do dự.
Hắn ta vẫn luôn cho rằng hài tử ở Nhiếp gia.
Quỷ bà bà có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một người.
Hắn ta chặn Quỷ bà bà bà lại, có thể thuận lợi cho người bên cạnh bế hài tử.
Bách Hoa cung thì khác.
Nhưng mà hắn ta đã đồng ý với muội muội rồi, không thể lật lọng được.
Mà Vân Sương vừa đuổi hắn một ngày một đêm, tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu như đi Bách Hoa cung trộm hài tử, đêm nay là thời cơ tốt nhất.
Một khi Vân Sương khôi phục sức lực, muốn động vào hài tử lần nữa thì sẽ khó.
Thuộc hạ lên tiếng lần nữa: "Đường chủ?"
Cơ Minh Lâu nắm chặt tay thành quyên: "Giờ tý hành động."
Thuộc hạ chấp tay, trịnh trọng đáp: "Rõ!"
Ở trong một gian đình viện khác, Cơ phu nhân đang thẩm vấn hạ nhân bên mình.
Trong viện có không ít vú già, nha hoàn, nhưng đi đến nông trường với nàng ta chỉ có ba người, tất cả đều là tâm phúc một tay nàng ta đề bạt.
Nàng ta thực sự không hiểu nổi, sẽ là ai trong các số bọn họ để lọt tin ra ngoài.
Ba nha hoàn co rúm người lại quỳ ở trên mặt đất lạnh như băng.
Cơ phu nhân ngồi trên ghế dựa* được trải nệm êm. hương
Bạn cần đăng nhập để bình luận