Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 339: Thanh Cong 1

Chuong 339: Thanh Cong 1Chuong 339: Thanh Cong 1
A Hương quay lưng lại: "Thiếp không đi!"
Trịnh Nguyên Bác không lên tiếng.
A Hương cắn cắn môi, xoay người ôm lấy hắn ta, nung nịu hỏi: "Thiếp đi roi chàng không tiếc sao?"
Trịnh Nguyên Bác cúi đầu: "Luyến tiếc thì có ích lợi gì? Nàng không đi, Ngọc Nương sẽ không về...
A Hương nức nở nói: "Được, vậy thiếp đi! Trước khi đi, thiếp hau hạ chàng một lần nữa có được không?”
Trịnh Nguyên Bác nói nhỏ: "Nàng đừng như vậy mà A Hương..."...
Trịnh Lan Tú khóc đủ rồi, lau sạch nước mắt, chuẩn bị đi gọi A Hương đi về với nàng ta.
Mà khi nàng ta đi đến cửa phòng Trịnh Nguyên Bác thì nghe thấy những tiếng động khó nghe truyền ra từ bên trong.
Cửa cũng không đóng chặt, qua khe cửa, nàng ta nhìn thấy hai bóng hình đang quấn quít với nhau.
Hôm nay Tô Tiểu Tiểu không lên trấn trên, vẫn là Tô lão phụ thân lôi con rể bảo bối ra đường mở quán.
Vệ Đình bị ép đi buôn bán, vẻ mặt lạnh như băng ngồi trên băng ghế sau quầy hàng, cả người tỏa ra khí thế người lạ chớ gần.
Mặc dù vậy, người đến để thưởng thức vẻ đẹp thịnh thế của hắn vẫn nhiều như cá chép vượt sông.
"Cho ta mười cái bánh hạt dẻ, ta muốn tiểu lang quân kia gói giúp." Một tiểu cô nương trẻ tuổi nhút nhát e thẹn nói.
Mí mắt Vệ Đình không động đậy chút nào.
Tô lão phụ thân chặt con dao phay lên thớt gỗ: "Lap lại lần nữa, để ai gói!"
Tiểu cô nương sợ quá khóc...
Tô Tiểu Tiểu không hề biết lão phụ thân nhà mình bán bánh bột ngô mà lại dữ tợn giống cướp như thế, nàng đang làm trứng muối với Tiểu Ngô Thị ở sân sau.
Sau khi không cần cung cấp hàng cho Cẩm Ký nữa, trứng muối của bọn họ vẫn không đủ dùng như cũ, không còn cách nào, việc buôn bán quá tốt.
Tro than dùng hết rồi, nàng vào nhà bếp lấy.
Lúc này, có người từ nhà trên đi đến.
Tiểu Ngô Thị liền nói: "Ngọc Nương, ngươi đang ở cữ, hôm nay gió lớn, ngươi đừng ra ngoài để bị trúng gió."
Đối phương không trả lời.
Tiểu Ngô Thị quay đầu lại nhìn: "Ngươi là..."
"Ta tìm Tô Đại Nha.”
Trịnh Lan Tú nói.
Tình trạng vết thương của Phùng Quải Tử chuyển biến xấu đi rất nghiêm trọng, đại phu Vinh Ấn Đường đã không đến nữa.
Khi Tô Tiểu Tiểu đẩy cửa vào, một mùi tanh tưởi xông vào mũi, nếu không phải mùa đông, sợ là đã dẫn ruồi muỗi đến rồi.
Trịnh Lan Tú trải qua sự đấu tranh to lớn mới mời Tô Tiểu Tiểu đến.
Nàng ta liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu, sắc mặt Tô Tiểu Tiểu không có chút khác thường nào.
"Ngươi, ngươi không ngửi thấy à?" Nàng hỏi.
"Ngửi thấy." Tô Tiểu Tiểu cõng cái sọt vào nhà.
Trịnh Lan Tú càng kinh ngạc, mùi thúi này của Phùng Quải Tử, không biết đã hun cho bao nhiêu người chạy, vẻ mặt của đại phu Vinh Ân Đường cũng đầy ghét bỏ, vừa cau mày, vừa cầm khăn bịt mũi.
Tô Tiểu Tiểu đặt cái sọt lên bàn.
Trịnh Lan Tú há miệng: "Ngươi chắc chắn có thể trị hết cho chàng ấy?"
Tô Tiểu Tiểu không trả lời nàng ta, mà chỉ nói: "Ngươi đi ra ngoài chờ trước, khi ta chữa bệnh cho người ta, không thích có người quấy rây."
Trịnh Lan Tú nói: "Ta không quấy ray ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nhìn nàng ta thản nhiên, Trịnh Lan Tú thở dài một hơi: "Được, ta ra ngoài chờ."
Trịnh Lan Tú ra khỏi phòng.
"Đóng cửa." Tô Tiểu Tiểu mở miệng.
Trịnh Lan Tú đóng cửa phòng lại.
Sắc mặt Phùng Quải Tử ửng hồng, đôi môi khô nứt, hô hấp ô ồ nhưng đều đặn, Tô Tiểu Tiểu mở túi cấp cứu, lấy nhiệt kế ra đo cho hắn ta.
Bốn mươi độ.
Sốt rất cao.
Nàng vén chăn của Phùng Quải Tử lên, mùi tanh hôi càng nồng nặc, gân như là mức độ khiến người ta buồn nôn.
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu không có thay đổi chút nào, nàng kiểm tra tỉ mỉ vết thương của Phùng Quải Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận