Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1796: Uy Phong Cua Gia Chu 4

Chuong 1796: Uy Phong Cua Gia Chu 4Chuong 1796: Uy Phong Cua Gia Chu 4
Trình Liên lo lắng sốt ruột nói: “Hôm nay thiếp đưa Thanh Tuyết đi đến Thánh Nữ điện, tiểu nha đầu kia cũng đi, nàng lại câm lệnh bài gia chủ của Trình gia chúng ta, nói là tỷ tỷ đồng ý cho nàng tới tham gia tuyển chọn. Ta lo lắng tỷ tỷ... Cho nên tới xem một chút.”
Tạ Vân Hạc trâm mặt đi vào trong sân.
Tô Tiểu Tiểu vui vẻ thoải mái nằm trên ghế mây phơi nắng, trên mặt che một quyển sách.
Mi Cơ đang ngồi ở bên cạnh nàng cặm cui gặm khoai lang đỏ.
Nha hoàn vú già đều không có ở đây.
Trình Tang cũng không thấy bóng dáng đâu.
Dường như cả tòa sân đều bị hai chủ tớ họ chiếm làm của riêng.
Sắc mặt của Tạ Vân Hạc tram xuống: "Các ngươi đang làm gì!"
Mi Cơ liếc nhìn ông ta một cái, rồi tiếp tục gặm khoai lang đỏ.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lấy quyển sách để trên mặt ra, liếc nhìn ông ta một cái, bình tĩnh ngồi dậy: "Lão gia tới đấy à."
"Phu nhân đâu?" Tạ Vân Hạc hỏi.
"Không phải đang ở bên cạnh ông sao?" Tô Tiểu Tiểu nói xong, đột nhiên nhận ra, ồ một tiếng: "Lão gia là đang chỉ bà ngoại ta sao? Hoá ra ông vẫn còn nhớ bà ấy mới là phu nhân của ông à, tiểu thiếp kia bên cạnh ông làm trên dưới cả phủ đều gọi bà ta là phu nhân, ta còn cho rằng trong lòng ông cũng nghĩ như vậy chứ."
Trình Liên nắm chặt khăn.
Ma ma tâm phúc của Trình Liên mở miệng nói: 'Lão gia, lúc nàng không tới Trình gia, đại phu nhân vẫn luôn rất có tinh thần, mỗi ngày đều cãi cọ ầm ï trong viện, từ khi nàng tới, đại phu nhân giống như là bị người ta chuốc thuốc vậy, trở nên cực kỳ an tĩnh. Nô tỳ thấy, có lẽ là nàng đã hạ cổ cho đại phu nhân."
Nha hoàn hua theo nói: "Đúng vậy, lão gia, nhất định là nàng đã hạ cổ đại phu nhân! Nếu không thì sao đại phu nhân có thể đưa lệnh bài gia chủ cho nàng chứ?"
Ma ma lạnh lùng nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "Còn không mau giao lệnh bài gia chủ ra đây!"
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Nếu như ta không giao ra thì sao?"
Ma ma nói với Tạ Vân Hạc: "Lão gia, nha đầu này rất cứng đầu, không động thủ với nàng là không được. Theo nô tỳ thấy, chúng ta đừng khách khí với nàng, trực tiếp trói nàng lại đưa nàng đến quan phủ! Cho nàng ăn cơm tù mấy ngày, xem thử xem nàng còn cứng đầu nữa hay không!"
Tạ Vân Hạc không phản đối. Ma ma lạnh lùng nói: "Người đâu! Trói nàng lại cho tal
“Ta xem ai dám!"
Một giọng nói uy nghiêm của nữ tử vang lên, đồng thời cửa phòng của phòng chính cũng được mở ra.
Khí thế của Trình Tang tăng cao, ánh mắt uy nghiêm đi ra ngoài.
Bà ấy nhìn những người trong viện, khí phách nói: "Trình Liên, Tạ Vân Hạc, đã lâu không gặp!"
Doãn gia.
Sau khi Doãn Tiểu Điệp trở vê từ Thánh Nữ điện, cô bé lập tức đi đến thư phòng của lão gia tử.
"Tổ phụ!"
Cô bé quy củ hành lễ.
Việc những đứa trẻ trong các gia tộc lớn hiểu lễ nghĩa là việc đương nhiên, nhưng hiếm ai lại trịnh trọng giống như cô bé, giống như một ông cụ non.
Doãn lão thái gia buông nhìn một nửa sổ sách, hòa ái mà tiếp đón nàng lại đây: "Nhanh như vậy đã xong việc rồi à?"
Doãn Tiểu Điệp muốn lấy thư tiến cử của Doãn gia, lá thư đó cần phải được ông ấy đóng dấu mới có hiệu lực, cho nên được nhiên ông ấy cũng biết được việc này.
"Tiểu Điệp tới đưa lại cho tổ phụ." Doãn Tiểu Điệp lấy thư tiến cử từ trong lòng ra, đặt ở trên bàn trước mặt Doãn lão thái gia.
Doãn lão thái gia không khỏi kinh ngạc: "Người kia không đến sao?"
"Đến."
"Nàng không tham gia tuyển chọn?"
"Tham gia tuyển chọn."
"Vậy vì sao...
Doãn Tiểu Điệp nói: "Nàng có lệnh bài gia chủ của Trình gia, không cần thư tiến cử của Doãn gia chúng ta.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận