Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 377: Xoa Dịu Cơn Giận 2

Chương 377: Xoa Dịu Cơn Giận 2Chương 377: Xoa Dịu Cơn Giận 2
Vì đề cao Lưu Bình làm việc hiệu suất cùng độ chính xác, Tô Tiểu Tiểu cũng để cho hắn ta đi theo Vệ Đình học một chút chữ.
Hắn ta học xong, trở vê sẽ dạy cho Tiểu Ngô thị.
Không biết có nên nói ra hay không, nhưng Tiểu Ngô thị học chữ nhanh hơn Lưu Bình.
Nhưng nàng đi lâu như vậy, Tiểu Ngô thị và Lưu Bình là hai người vất vả nhất.
Đã đến lúc phải tìm vài người để chia sẻ công việc với bọn họ.
Đang suy nghĩ, Lý Tiểu Dũng lại đây.
Tô Tiểu Tiểu đến nhà chính: "Tiểu Dũng ca, đã trễ thế này có chuyện gì sao?"
Lý Tiểu Dũng xấu hổ gãi gãi đầu: "Cái đó, ta thấy bên muội rất bận, chỉ muốn hỏi muội... có thiếu người không?"
Thiếu!
Nàng rất thiếu người!
Nhưng cũng không phải người nào nàng cũng thuê, nàng thà thiếu người chứ không lạm dụng.
Nếu như là Lý Tiểu Dũng, tất nhiên không thành vấn đề.
Cả nhà Lý gia kiên định có khả năng, từ lão Lý đầu đến Tiền đại nương, rồi đến Lý Tiểu Dũng, tất cả đều là cao thủ làm việc.
Đũng là mỡ dâng đến miệng mèo.
Lý Tiểu Dũng nói: "Tiểu Triệu tỷ và đứa bé của ta đều đang ở cữ, nếu muội không chê, hai chúng ta đều có thể tới."
Tô Tiểu Tiểu cười cười, nói: "Sao lại chê được? Ta cầu còn không được. Thế nhưng, việc của ta và việc trong thôn không giống nhau lắm, tiểu Dũng ca, huyên và tiểu Triệu tỷ đi theo tiểu Ngô tỷ cùng Lưu đại ca làm vài ngày, xem làm có quen hay không."
Sau khi tiễn Lý Tiểu Dũng đi, Tô Tiểu Tiểu để cho Tô Nhị Cẩu đi gọi Lưu Bình tới một chuyến, nói với hắn ta chuyện Lý Tiểu Dũng cùng Tiểu Triệu thị tới hỗ trợ, cũng phân chia lại công việc của hai người.
Lưu Bình tỏ vẻ nhớ kỹ, trở về sẽ nói với thê tử.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục trở vê phòng thu thập đồ đạc, khi thu thập được một nửa, Vệ Đình rửa mặt xong lại đây.
Hắn liếc nhìn bao y phục lớn nhỏ trên giường, trong đó trên một bao y phục lại có một cái yếm hoa sen nhỏ màu hồng nhạt.
Biến phong bại tục (*)I (*) "伤风败俗': "Biến phong bại tục", là thành ngữ ý chỉ hành động làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Hắn lạnh lùng quay mặt đi.
Tô Tiểu Tiểu vùi đầu sửa sang lại quần áo, không chú ý đến người nào đó trưng ra biểu tình lạnh lùng: “Chàng có thể giúp ta một việc không?"
"Việc gì?"
Người nào đó trên mặt vẫn mang biểu tình lạnh lùng, trả lời vấn đề tốc độ cũng không chậm.
"Ngọc Nương muốn di ra ngoài làm chút chuyện, ta lo lắng lão Tô gia người thừa dịp ta không ở đây sẽ lại giở trò, chàng có thể để cho thủ hạ kia của chàng bảo vệ một chút Ngọc Nương hay không?”
Vệ Đình liều chết không nhận: "Đã nói ta không có thủ hạ."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta coi như là chàng đáp ứng rồi, đa tại"
Vệ Đình: ”...
Vệ Đình nhìn về phía nàng trái một phải một bao y phục, nhíu mày nói: "Nàng thu dọn nhiều quần áo như vậy sao?"
Lần trước mới một cái bao y phục, lần này nàng thu dọn như là sẽ không trở lại đây nữa vậy.
Tô Tiểu Tiểu ừm một tiếng, nói: "Có một nửa là của Nhị Cầu, hơn nữa lần này đi tương đối lâu, ít thì năm ngày, nhiều thì bảy ngày."
Vệ Đình không nói gì nữa.
Tô Tiểu Tiểu đảo tròng mắt: "Vệ Đình, chàng không phải là luyến tiếc ta đó chứ?"
Vệ Đình nhàn nhạt uống một ngụm trà: "Ồ, nàng nghĩ hay lắm."
Tô lão đi tới: "Con gái, bột mì đã chuẩn bị xong rồi!"
"Thiếu không nhiều lắm đâu phụ thân." Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Tô Thừa nói: "Việc trong nhà phải giao cho phụ thân rồi."
Tô lão vỗ vỗ ngực: "Yên tâm yên tâm, trong nhà ta sẽ quán xuyến, cũng sẽ nuôi phu quân của con và Đại Hổ đến mức trắng hồng mập mạp!"
Tay Vệ Đình run lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận