Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 414: Không Làm Thì Không Chết 1

Chương 414: Không Làm Thì Không Chết 1Chương 414: Không Làm Thì Không Chết 1
Tô lão gia tử liếc nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Tô Cẩm Nương, hỏi: "Con lại đi đâu vậy? Ai cho con cứ chạy nhong nhong bên ngoài suốt ngày? Người sắp xuất giá hạn chế ra ngoài lại!"
Tô Cẩm Nương rũ mắt xuống: "Con... mới đi thăm tỷ tỷ, nghe tỷ ấy và Tô Béo Nha nói... muốn lấy bạc của chúng ta vê."
Tô Xán liền đứng dậy: "Cái gì?"
Tô Cẩm Nương nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ nói nhà chúng ta bất nhân cũng đừng trách tỷ ấy bất nghĩa. Chờ ngày mai tỷ ấy tới huyện nha rút hộ tịch sẽ nói ra chuyện ngọc bội đó, để các hương thân biết... Năm đó... Ngọc bội gia gia và thái gia gia bán đi... là cướp trên người tiểu Tô gia, còn có ngọc bội trên người Tô Béo Nha làm chứng, hóa ra là một cặp.'
Tô Xán tức giận nói: 'Chúng ta cướp ngọc bội nhà bọn họ bao giờ? Đó là do lão Tô gia chúng ta truyền lại! Tên tiểu tử không biết xấu hổ! Xem ta làm sao dạy dỗ nàng tai"
Hắn vén tay áo lên, xoay người đi ra ngoài, lại ngạc nhiên phát hiện không có ai đi theo.
Cả nhà đều im ắng, ngoại trừ hắn, Tô lão gia tử, Tô Nhị Lang và Tô Cẩm Nương không nói câu nào.
Tô lão gia tử biết chân tướng sự việc, mà Tô Nhị Lang và Tô Cẩm Nương thì đoán ra được chân tướng năm đó.
Tô Cẩm Nương nhìn phản ứng của Tô lão gia tử liền biết mình không đoán sai.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng cái gì nàng ta đều giỏi hơn Tô Béo Nha, nhưng rốt cuộc là từ khi nào mà Tô Béo Nha lại leo lên đầu nàng ta ngồi, giờ ngọc bội cũng thành của nhà nàng!
Không công bằng!
"Cha?" Tô Xán ngơ ngẩn nhìn Tô lão gia tử, Sẽ, sẽ không phải..."
Tô Đại Lang gánh nước từ ngoài về thấy không khí trong nhà kỳ lạ vội buông thùng nước xuống.
Tô lão gia tử nói: "Cẩm Nương, con về phòng trước đi."
Nam nhân lão Tô gia nói chuyện, không cho nữ nhân có mặt ở đây.
"Vâng, gia gia." Tô Cẩm Nương rầu rĩ trở vê phòng mình.
Tuy người nàng ta đi vào, nhưng lỗ tai lại dán lên cửa nghe lén.
Tô Xán nuốt nước miếng, hỏi Tô lão gia tử: 'Cha, những điều Cẩm Nương nói đều là -"
Tô Nhị Lang nhíu mày nói: "Cha, bây giờ không phải là lúc so đó cái này. Việc cấp bách là không thể để cho bọn họ vào thôn nói xấu chúng ta! Gia gia, chúng ta không thể ngồi chờ chết!"
Tô Xán liền ngậm miệng. Đáy lòng hắn nổi sóng lớn. Ai mà ngờ được ngọc bội nhà bọn họ vậy mà lại là của Tô Thừa. Vậy chẳng phải nói món nợ ân tình các hương thân thiếu cũng là thiếu Tô Thừa?
Tô lão gia tử nhìn về phía Tô Nhị Lang: "Con có biện pháp nào?"
Tô Nhị Lang siết chặt tay: "Tiên hạ thủ vi cường!"
Tô Xán không đồng tình: "Biện pháp này... đã dùng một lần rồi..."
Còn thất bại.
Tô Nhị Lang nói: "Lần trước sở dĩ thất bại là vì chúng ta không biết tay nải đã bị Tô Đại Nha phát hiện, hơn nữa Ngọc Nương cũng cản đường. Lần này ngọc bội ở trong tay Tô Đại Nha, xem xem bọn họ làm sao tránh được hiềm nghi!"
Tô Xán nhát gan: "Hay là chúng ta chờ một chút?”
Tô Nhị Lang nghiêm mặt nói: "Cha muốn chờ gì? Chờ đại tỷ rút hộ tịch, không chút cố ky gì lão Tô gia chúng ta nữa à? Bây giờ hộ tịch của tỷ ấy còn trong tay chúng ta, tỷ ấy vẫn có chút kiêng dè, không dám náo loạn với chúng ta. Trước mắt chính là thời cơ thích hợp nhất, chờ tới ngày mai thì không còn kịp nữa.
Tuy đây không phải biện pháp tốt nhất, nhưng lại là điêu duy nhất bọn họ có thể làm trước mắt. Bằng không với tính cách của Tô Ngọc Nương, thực sự có khả năng kể ra mọi chuyện của lão Tô gial
Tô lão gia tử nhắm mắt: "Nghe Nhị Lang đi."
Mười lăm phút sau, Tô Xán dắt theo hai con trai tới tiểu Tô gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận