Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 456: Tri Lieu Cho Lao Hau Gia 2

Chuong 456: Tri Lieu Cho Lao Hau Gia 2Chuong 456: Tri Lieu Cho Lao Hau Gia 2
Trong lòng Phù Lang Trung dâng lên một nỗi bi thương to lớn.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng đó là lúc chưa đến mức bi thương.
Hốc mắt của Phù Lang Trung bỗng nhiên đỏ lên: "Sao có thể như thế này... Sao có thể như thế này..."
Tô Tiểu Tiểu không thể đồng cảm với Phù Lang Trung, chỉ là đứng trên góc độ của một đại phu, người bệnh này quả thật đã chịu đựng không ít sự dày vò cửa bệnh tật.
Lúc còn trẻ không thể yêu thương cơ thể mình thật tốt, vết thương mới vết thương cũ vô số, thậm chí còn bị thương đi bị thương lại ở cùng một vị trí, vết thương sau khi khép miệng vẫn để lại những vết sẹo xấu xí.
Một số vết thương để lại hậu di chứng, trong vô số đêm tối lạnh lẽo, không ngừng dày vò tra tấn thể xác của ông ấy.
Đó là tình trạng vết thương, ông ấy vẫn còn có bệnh trạng.
Không thể tưởng tượng nổi đây là một cơ thể bị vỡ nát đến mức nào.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh bắt mạch cho bệnh nhân, nàng lấy ra một cái ống nghe từ trong hòm thuốc mà Lưu Bình làm cho nàng, tiến hành nghe tim phổi.
Nhịp tim bất thường.
Phù hợp với mạch tượng.
Nàng lấy ra máy đo huyết áp, xắn tay áo bệnh nhân lên và đo huyết áp.
Huyết áp hơi thấp.
Tô Tiểu Tiểu lại dùng ngón tay mở mí mắt của ông ấy lên, dùng đèn pin nhỏ để kiểm tra sự thay đổi trong đồng tử của ông ấy.
Độ mở đồng tử như nhau, hầu như không nhìn thấy phản xạ của giác mạc, sự phản chiếu với ánh sáng cũng đã biến mất.
Tình trạng trước mắt tạm thời là giữa hôn mê vừa và hôn mê nặng, nếu không tiến hành can thiệp, phản ứng của não sẽ hoàn toàn biến mất, vậy chính là hôn mê nặng, có thể xuất hiện tình trạng suy kiệt hô hấp, tim ngừng đập, thậm chí là còn có thể chết não.
Tô Tiểu Tiểu lại nhìn vào ngón tay của ông ấy.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh thong dong hành y, khiến cho Phù Lang Trung thoát khỏi tâm trạng bi thương cùng buồn bã.
Hắn ta lau nước mắt, phấn chấn lại tinh thần, hỏi: "Có cái gì ta có thể giúp đỡ hay không?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tiếp tục đo huyết áp cho bệnh nhân, đo hai đến ba lượt trong thời gian một phút." "Được." Phù Lang Trung tiến tới bên giường, nhận lấy máy đo huyết áp.
Tô Tiểu Tiểu mở cửa phòng bước ra ngoài.
Tô Mạch thấy nàng đi ra, vội vàng hỏi: "Tình hình của tổ phụ ta thế nào rồi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Trả lời câu hỏi của ta trước, ta cần biết ve thói quen ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của bệnh nhân."
Tô Mạch hít sâu một hơi, kiên nhẫn gật gật đầu, nói với người hầu ở bên cạnh: "Thời gian này là ai chăm sóc tổ phụ?”
"Là tiểu nhân." Người hầu nói.
Tô Tiểu Tiểu hỏi về thói quen ăn uống của bệnh nhân, người hầu trả lời cặn kẽ.
Lão Hầu gia là người thích uống rượu, liếm máu từ lưỡi dao, ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, như vậy mới cảm thấy vui vẻ. Thái y từng căn dặn lão Hầu gia, uống rượu nhiều sẽ hại thân.
Lão Hầu gia lại không nghe khuyên nhủ, uống muốn vẫn uống.
Mãi cho tới nửa năm trước, cơ thể của lão Hầu gia không chống đỡ nổi nữa, lúc này mới cai rượu.
Thịt thì vẫn tiếp tục ăn.
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, lại nói: "Lân cuối cùng mà người bệnh ăn cơm là bao giờ?"
Người hầu nói: "Buổi chiêu hôm qua, ăn hai miếng cháo, sau đó đến tận bây giờ vẫn chưa được một hạt cơm nào."
"Hôn mê bao lâu rồi? Nói cụ thể một chút." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Cái này..." Người hầu gãi gãi đầu.
Tô Mạch nói: "ta hôm qua ta có tới tìm tổ phụ, muốn cho tổ phụ ăn chút gì đó, tổ phụ nói ăn không nổi rồi liền đi ngủ, sáng nay thì không tỉnh lại nữa."
Tô Tiểu Tiểu liền hỏi: "Cho hên cụ thể là ông ấy đã hôn mê từ bao giờ, các ngươi cũng không rõ?"
Người hầu cúi đầu: "Tiểu nhân vô năng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận