Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2249: Vệ Tu Kieu Ngạo! 1

Chương 2249: Vệ Tu Kieu Ngạo! 1Chương 2249: Vệ Tu Kieu Ngạo! 1
Tất cả đều là những nhi lang của Vệ gia đã chết trận sa trường, tại sao lại như vậy?!
Thủ vệ hoài nghi có người giả trang nhưng lúc này, tướng quân thủ thành thành lâu đi đến.
Ông ta vừa thấy Vệ Tư, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Cửa thành mở rộng ra.
Vệ Tư nghiêm mặt nói: “Mặc giáp!”
Mọi người đồng loạt thay chiến giáp.
Mỗi động tác đều mạnh mẽ dứt khoác, ánh mắt của mỗi người đều tràn ngập kiên nghị.
Vệ Tư: “Giương cời"
Quỷ Phố lấy một cột cờ từ trên xe ngựa xuống, vung tay lên, tinh kỳ của Vệ gia nên đỏ chữ đen tung bay dưới ánh hoàng hôn.
Các tướng sĩ thủ thành thấy thế nhìn họ rất kính nể.
Trong xe ngựa, mấy đứa nhỏ đã ngủ rồi.
Lý Uyển ôm Vệ Hi Nguyệt, nghe giọng nói của cha chồng kinh sợ tứ phương, cảm nhận được âm thanh của khôi giáp và chiến mã, hốc mắt ươn ướt.
Vệ gia đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Mặc dù thời gian Tô Tiểu Tiểu gả tới Vệ gia không dài lắm, nhưng bắt đầu từ Vệ Đình, mỗi một người của Vệ gia trở về, nàng đều cùng họ trải qua mưa gió trong đó.
Giờ khắc này, máu chảy toàn thân nàng cũng sôi trào theo.
Nàng sờ mặt ba đứa nhỏ đang ngủ say sưa đến dang tay dang chân.
Cảnh Tuyên Đế sai người chém tận giết tuyệt huyết mạch của Nam Dương Vương.
Từ lúc khi vừa vào kinh thành, ba đứa nhỏ chỉ có thể trốn đông trốn tây, không dám để người khác phát hiện thân phận thật sự của bọn họ.
Đừng nhìn bọn họ còn nhỏ như vậy, không hiểu gì cả, nhưng khi nào gặp được xa lạ người, bọn họ sẽ lẩn trốn theo bản năng.
Trong tiềm thức nho nhỏ của mình, bọn họ cũng biết bản thân mình chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối.
Cuối cùng thì sau này bọn họ có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời rồi.
Đoàn người tiến vào kinh thành.
Đối với các bá tánh trong thành mà nói, hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thản không có gì lạ trong cuộc đời dài dòng ảm đạm của họ.
Mãi cho đến khi, bọn họ thấy tinh kỳ của Vệ gia, cũng nhìn thấy chiến giáp hoàng kim rực rỡ lấp lánh dưới ngọn cờ.
Tốc độ của chiến mã chậm lại, từ từ ổn định đi lại trên đường.
Không biết vì sao, đường xá ồn ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Các bá tánh ngơ ngẩn nhìn các vị tướng quân thúc ngựa di tới, người dẫn đầu mặc giáp hoàng kim, dung nhan lạnh lùng, khí thế sắc bén.
Phía sau ông ấy, là bốn tướng lĩnh trẻ tuổi, trên người mặc giáp bạc.
Lúc đầu mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn đi lại nhìn, có người trong đám đông nhận ra tinh kỳ của Vệ gia.
"Là Vệ gia quân!"
Một bá tánh nói.
Một người bán rong bên cạnh khó hiểu: "Không phải là Vệ gia quân đã sớm giải tán rồi sao? Năm năm trước, sau khi đánh giặc xong, Vệ gia quân đã không còn!"
Một bá tánh khác nói: "Ngươi xem tinh kỳ đi! Vệ Tư lớn như vậy kia, ngươi nhìn di
"Là người của Vệ gia sao?"
"Không phải là Vệ gia chỉ còn lại Vệ Trạng Nguyên và nữ quyến thôi sao, sao còn nhiều nam đinh như vậy?”
"Ta còn nhớ rõ bộ giáp hoàng kim này! Là Vệ Tư - Vệ đại tướng quân! Khi Vệ gia xuất chiến, ta có đứng ven đường tiễn đưa! Ta sẽ không nhớ lâm!"
"Không phải là Vệ đại tướng quân đã chết trận rồi hay sao?"
"Nghe nói vẫn chưa chết."
Càng ngày càng có nhiêu người nhận ra Vệ Tư, hai bên đường phố bị chen lấn chật như nêm.
Một thanh niên to gan nhón chân hỏi: "Người là Vệ Tư - Vệ đại tướng quân sao?"
Vệ Tư nói: "Là ta."
Thật đúng là Vệ đại tướng quân kial
Vệ đại tướng quân còn sống trở vê!
Bạn cần đăng nhập để bình luận