Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1873: Tiểu Tiểu Bắt Được Tứ Ca 4

Chương 1873: Tiểu Tiểu Bắt Được Tứ Ca 4Chương 1873: Tiểu Tiểu Bắt Được Tứ Ca 4
Nàng ta chạy tới trong tình huống cực kỳ kinh sợ, đầu óc trống rỗng, không nhớ rõ mình chỉ mặc áo lót mỏng manh.
Nàng ta nghiêng người, tay nắm lấy tay áo của hắn ta.
Vạt áo hé một nửa, lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
Người đẹp bên cạnh, dù hắn ta không nhìn thì chóp mũi cũng vương vấn mùi thơm của phụ nữ, cực kỳ quyến rũ.
Nhưng đáy mắt hắn ta không có một tia dục vọng nào.
Hắn ta nằm thẳng, im lặng nhìn trần lầu, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
"Người kia... đã tới lúc xuất hiện."
“Người nào?” Người bên cạnh mơ màng nói.
Hắn ta nói: "Người có thể giết tổ phụ ta cũng có thể đánh bại được Tần Thương Lan."
"Ồ? Hách Liên Nghiệp sao... Không phải hắn ta bị Đình ca ca giết rồi à..."
Không phải, Hách Liên Nghiệp không phải đối thủ của Tần Thương Lan.
Thanh âm của ai đó hoàn toàn mơ hồ.
Nàng ta nhớ tới sau đó mình còn nói rất nhiêu nhưng đều là trong mơ.
Đêm, Tô Tiểu Tiểu ngủ rất ngon.
Hôm qua nàng xâm nhập núi Thánh nên chắc là bị loại bỏ tư cách dự thánh tuyển nên vòng này nàng không cần đi.
Mi Cơ tàn nhẫn dựng nàng dậy: "Dậy đi! Đi thánh tuyển!"
Tô Tiểu Tiểu mở mắt ra, kỳ quái nhìn nàng ta: "Ngươi nhầm rồi sao?"
Mi Cơ nói: "Đúng thế, Trình Thành Tuyết tức sùi bọt mép rồi!"
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu mờ mịt.
Không nhưng mà như thế cũng thăng cấp sao?
Đi, đi xem.
Tô Tiểu Tiểu rửa mặt xong thì ăn cùng Trình Tang, sau đó ngồi xe ngựa ra ngoài.
Trình Thanh Tuyết có lẽ bị nàng chọc tức nên không cố ý đợi nàng ở cửa ra oai phủ đầu nữa mà đi điện thánh nữ trước nửa canh giờ.
Tô Tiểu Tiểu ung dung tự tại, không hề vội vàng.
Lúc xe ngựa đi qua cửa hàng bánh gạo, Tô Tiểu Tiểu nghe được âm thanh quen thuộc.
Nàng ven rèm lên nói: 'Dừng xe!" Người đánh xe ghim dây cương, nhìn theo ánh mắt nàng: "Tiểu Tiểu tỷ sao thế? Ngài muốn ăn bánh gạo sao? Tiểu nhân đi mual"
"Không cần."
Tô Tiểu Tiểu xuống xe ngựa, thần sắc nghiêm túc đi qua đám người, đi tới trước cửa hàng bánh gạo.
Nàng bắt được cánh tay của thiếu niên.
Thiếu niên không kiên nhẫn nói: "Ai mà vô lễ..."
'Làta.
"Tiểu nha hoàn?"
"Huệ An..."
Hai chữ sau bị Tô Tiểu Tiểu nuốt xuống.
Hôm qua nàng không nhìn lầm, thiếu niên kia đúng là công chúa Huệ An.
Nàng kéo công chúa Huệ An sang một bên: “Sao ngươi lại tới Nam Cương?”
Đôi mắt của công chúa Huệ An sáng trong: "Ta tới tìm ngươi."
Nhìn là biết trốn ra...
Tô Tiểu Tiểu trâm giọng nói: "Ai đưa ngươi tới?"
Ánh mắt của Huệ An công chúa chợt lóe: "Không phải tứ ca ngươi."
Tô Tiểu Tiểu tức giận: "Tô Huyên cũng tới đây? Hắn vừa mới xong kỳ thi xuân không phải là nên ở Quốc Tử Giám chuẩn bị thi Đình sao? Sao hắn lại trốn học?"
Mỗi lần tức ca trốn học đều bị bắt lại.
Không ngờ lại bán đứng Tô Huyên, công chúa Huệ An chột dạ, bắt đầu nói: "Cái đó... Cái đó... Không phải ngươi đi cùng Nhị ca ta sao? Nhị ca ta đâu rồi?"
Nhị ca ngươi bị bỏ rơi rồi.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn nàng ta đang không ngừng lảng tránh ánh mắt: "Đừng đánh trống lảng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Công chúa Huệ An nhỏ giọng nói: "Ta là đi tìm ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ nhìn nàng ấy: "Nên là?"
Công chúa Huệ An bĩu môi: "Với ta không muốn lấy chồng. Người không biết đâu, người cùng Đình ca ca rời không kinh thành không lâu thì phụ hoàng ban hôn, việc mà ta không muốn làm."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nên ngươi đào hôn sao?"
Công chúa Huệ An nói tới đây vẫn còn tức: "Còn không phải là do ngươi không ở đó? Nếu ta lấy chồng thì ngươi trở về tìm ta kiểu gì giờ? Với ta cũng rất lo lắng cho ngươi... Sợ ngươi ở Nam Cương không được tốt... Nghe nói người Nam Cương tàn ác... Lại vô nhân tính..." Tô Tiểu Tiểu: "Cũng không có làm quá như thế... "0 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận