Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2407: Thánh Nữ Đánh La Hán 1

Chương 2407: Thánh Nữ Đánh La Hán 1Chương 2407: Thánh Nữ Đánh La Hán 1
Tô Tiểu Tiểu đoán không lầm, khi bọn họ tới gần cổng thành, Minh Thích La Hán đột nhiên nhấn cơ quan trong xe ngựa, dùng một tấm ngăn chặn Tô Tiểu Tiểu và Hạnh Nhi lại.
Minh Thích lại di chuyển chiếc ghế dài, nằm ngang ở trước tấm ngăn, hướng thẳng về phía rèm xe.
Khi thị vệ vén rèm xe lên nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy một đại hán khôi ngô và một hòa thượng mặc tăng bào.
Từ kinh thành xuất phát đến Đông Hải, phải đi qua các vùng như Vĩnh Châu, Ung Châu và Đàm Châu, trong đó hơn phân nửa lộ trình là đường bộ, còn lại đều có thể đi đường thủy.
Vì không khiến người nghi ngờ, bây giờ thân phận của Tô Tiểu Tiểu là "con gái của" Lục Ngạo Thiên, Hạnh Nhi là nha hoàn bồi giá của nàng, Minh Thích La Hán là đại pháp sư mà bọn họ mời.
Khi bị người ta hỏi mời đại pháp sư làm gì, Tô Tiểu Tiểu đã được giải huyệt đạo không chút nghĩ ngợi nói: "Tất nhiên là khai đàn làm phép, siêu độ vong linh, thành chủ đoản mệnh của bọn ta...
Minh Thích La Hán dùng sát khí đánh tới.
Lục Ngạo Thiên lay tay áo của Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi bớt nói vài câu đi, hòa thượng này tính tình không tốt."
Tô Tiểu Tiểu hừ một tiếng.
Sau khi người qua đường rời đi, Minh Thích La Hán lạnh lùng nói: "Ta thấy phải rút lưỡi của ngươi mới tốt."
Hạnh Nhi dang cánh tay ra chắn trước mặt Tô Tiểu Tiểu: "Không được bắt nạt tiểu thư!"
Lục Ngạo Thiên nói Minh Thích La Hán với: "Ây da, được rồi được rồi, nhiều người phức tạp, đừng làm lớn chuyện, Đi đi đi, đi tìm nhà trọ.
Minh Thích La Hán phất tay áo đi vào nhà trọ.
Lục Ngạo Thiên Ngữ thành khẩn nói với Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi không thể không chọc hắn ta hả? Con người hắn ta rất hung tàn, chuyện gì cũng làm ra được."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta không chọc ông ta, thì có thể không đến đảo Thiên Sơn sao?"
Lục Ngạo Thiên ngẫm nghĩ: "... Không thể."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Hoặc là ta không chọc ông ta, ngươi sẽ thả ta đi sao?"
Lục Ngạo Thiên cả người chấn động: "Ta sẽ không phản bội thành chủ đâu!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Người ta đắc tội cũng không phải thành chủ của các ngươi, hung thủ giết Hạ Hầu Ngạn là một người khác hoàn toàn, bắt ta đến đó để nhận tội thay hay sao?" Lục Ngạo Thiên á khẩu không trả lời được.
Cuối tháng bảy, bọn họ đã tới thành đông.
Nơi này là biên cảnh phía đông của Đại Chu, đi qua mấy hòn đảo nữa sẽ hoàn toàn ra khỏi vùng biển của Đại Chu.
Đảo Thiên Sơn đường xá xa xôi, thuyền nhỏ bình thường không chống đỡ nổi mưa gió trên biển, phải thuê một chiếc thuyền lớn mới được.
Chỉ có điều, thời điểm bọn họ đến không trùng hợp, phần lớn thuyền lớn đã ra biển, bọn họ chỉ có thể cùng lên thuyền với những thuyền khách khác.
Tô Tiểu Tiểu quan sát thuyền lớn tiếng người huyên náo, có chút châm chọc nói: "Sao lúc này ngươi không đánh bọn họ rơi hết xuống dưới, bản thân độc tài một chiếc thuyền lớn?”
Minh Thích La Hán nhìn nha đầu không có lúc nào là không khiêu khích giới hạn cuối cùng của mình, hận không thể ném nàng xuống biển cho cá ăn.
Lục Ngạo Thiên xách hành lý chen vào giữa hai người: "Lên thuyền thôi! Lên thuyền thôi!"
Tô Tiểu Tiểu: "Ta muốn sương phòng tốt nhất!"
Minh Thích La Hán lạnh lùng nhìn vê phía nàng.
Lục Ngạo Thiên: 'Được được được, an bài!"
Ông ta nhỏ giọng nói với Minh Thích La Hán: "Sắp lên đảo rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa. Nữ nhân đều yểu điệu, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, coi như ngươi uổng công đó."
Trên thuyền nói là sương phòng, nhưng thật ra cũng chỉ là mấy khoang thuyền gỗ chật hẹp, nhưng so với giường chung thì tốt hơn nhiều.
Bởi vì chỉ còn một sương phòng cuối cùng, Minh Thích La Hán và Lục Ngạo Thiên chỉ có thể ngủ giường chung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận