Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1659: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 1

Chương 1659: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 1Chương 1659: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 1
Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa biết vì sao Lương Vương lại đột nhiên tới biên quan, chưa biết có phải là do mật lệnh của bệ hạ không.
Lãnh Hoa nói: "Trận chiến hôm nay với Bắc Yên, sức chiến đấu của Bắc Yên chỉ có thế này. Cho dù không có Tần Thương Lan, tôn nhi vẫn có thể đánh bại bọn họ như thường!"
Hắn ta cũng không suy nghĩ, nếu không phải Tần Thương Lan khiến binh lính Bắc Yên sợ vỡ mật thì làm sao có thể dễ dàng lay động sĩ khí của Bắc Yên như vậy?
Trong lòng hắn ta không thừa nhận, hắn ta sẽ chỉ cho rằng Bắc Yên vẫn luôn yếu đuối như vậy, càng ngày càng kiên định với ý nghĩ chủ chiến của mình.
Lãnh Quy liếc hắn một cái: "Ngươi chỉ là đối mặt với Thác Bạt Liệt, đừng quên Bắc Yên còn có Hách Liên Nghiệp."
Lãnh Hoa không đồng ý, nói: "Tổ phụ, tại sao lại để chí khí của người khác hủy hoại uy phong của mình?"
Lãnh Quỳ nói: "Là ta suy luận, không muốn Lãnh gia trở thành Vệ gia thứ hai, hơn nữa bệ hạ cũng không muốn khai chiến."
Lãnh Hoa cau mày nói: "Con cũng không hiểu tại sao, rõ ràng năm năm trước Bắc Yên là bên bại trận, tại sao bệ hạ lại là người sợ hãi?”
Lãnh Quỳ dừng một chút: "Bởi vì cái giá phải trả quá nặng, Ngụy gia chết bao nhiêu tướng, ngân khố quốc gia cạn kiệt. Bệ hạ thậm chí còn cảm thấy nếu Tần Thương Lan không bị điều đi thì có lẽ cũng đã chết trong tay người Bắc Yên."
Lãnh Hoa nói: "Con không nghĩ vậy, thắng chính là thắng, có nơi nào có chiến tranh mà không phải trả giá lớn? Nói đến thảm, chẳng phải Bắc Yên càng thảm hại hơn sao? Bệ hạ như vậy mới làm tăng chí khí của Bắc Yên."
Lãnh Quy nghiêm nghị nói: "Đủ rôi! Ngươi không được bình luận ve bệ hại"
"Tôn nhi biết lỗi." Lãnh Hoa nghĩ một đằng nói một nẻo nhận sai,'Nhưng tổ phụ, bệ hạ dù không muốn đánh cũng đã đánh rồi. Cung đã bắn sao có thể rút lại. Chẳng lẽ người định tặng chiến công lần này cho lão hộ quốc công sao?"
Những lời này điểm trúng tiểu huyệt của Lãnh Quỳ.
Hắn ta phòng thủ biên quan nhiều năm, làm việc chăm chỉ và đạt được thành quả to lớn, cuối cùng chỉ vì một trận chiến mà lại nhường công lao cho người khác thì đúng là quá oan uổng.
“Nhưng Lương Vương——'
"Tổ phụ, tôn nhi có một kế"
Lãnh Quỳ nhìn hắn ta. Lãnh Hoa đứng dậy đi ra ngoài lêu, hỏi đám thị vệ vài câu, trở lại chỗ ngồi, mỉm cười với Lãnh Quy nói: "Da gân nửa đêm rồi, Tô Mạch và Tần Tô vẫn chưa quay về, bọn hắn ra ngoài qua cửa thành phía Đồng."
"Đi Uyển Thành?" Lãnh Quỳ hỏi.
Lãnh Hoa nói: "Đi đâu không quan trọng, chúng ta chỉ nói dối là hai người bọn họ bị người Bắc Yên phục kích, để Tần Thương Lan dẫn quân đi giải cứu, đương nhiên chỉ cho hắn ta mang theo quân Xích Ảnh, binh lực của Lãnh gia không thể để Tần Thương Lan tiêu xài được."
Lãnh Quy nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi muon一一"
Lãnh Hoa cười lạnh: "Cho Thác Bạt Liệt một tin tức, nói cho hắn ta biết Tân Thương Lan ở đâu để hắn ta dẫn quân bao vây, trấn áp Tân Thương Lan."
Lăng Quỳ có chút dao động.
Bởi vì cuộc tập kích, cuộc đàm phán hòa bình ban đầu đã bị hủy hoại, nếu có thể nhân cơ hội này cho Thác Bạt Liệt một cái ơn thì có thể xoa dịu mối quan hệ giữa hai bên và khôi phục khả năng đàm phán hòa bình.
Hắn ta làm điều này vì nhà Đại Chu, không phải vì ham muốn ích kỷ của bản thân.
Lãnh Quỳ có cách liên lạc với Thác Bạt Liệt, hắn ta tìm tâm phúc của mình, bảo đối phương đi một chuyến tới núi Tiểu Phượng.
Chính hắn ta thì đi tìm Tần Thương Lan và kể cho hắn ta nghe về "phát hiện" của các trinh sát của Lãnh gia tại phía đông của thành.
"Bắc Yên có khoảng năm ngàn quân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận