Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1070: Ngược Quách Hoàn 3

Chương 1070: Ngược Quách Hoàn 3Chương 1070: Ngược Quách Hoàn 3
Đáy lòng Quách Hoàn nảy sinh cảm giác giống Tô Ly.
Cao thủ giết một địch nhân như vậy, người bình thường ít nhiều sẽ có chút đắc ý và huyết khí dâng lên, nhưng Tô Mạch quá bình tĩnh, thậm chí có thể nói lạnh nhạt.
Còn lại ba gã ảnh vệ đồng thời rút trường kiếm ra, cũng không đợi Quách Hoàn hạ lệnh, tự phát công kích về phía Tô Mạch.
Mấy người đối mặt, Tô Mạch giải quyết bốn gã ảnh vệ cường đại, mà từ đầu đến cuối, cảm xúc của hắn ta deu không dao động chút nào.
Tay hắn cam trường kiếm, mũi kiếm nhỏ máu.
Quách Hoàn cũng là có thân thủ, hơn nữa thân thủ không kém, nhưng nói có thể lập tức đánh thắng bốn gã ảnh vệ, hắn ta tự hỏi là không làm được.
Tô Mạch không chỉ có thắng, còn thắng được vô cùng nhẹ nhàng.
Đến tột cùng võ công của Tô Mạch cao tới nông nỗi gì... Sợ là ngay cả Trấn Bắc Hầu và Tô Uyên đều không rõ ràng lắm đi...
Quách Hoàn bắt đầu nhanh mà suy nghĩ cách ứng đối: "Tô Mạch, không bằng chúng ta nói điều kiện —"
Vừa dứt lời, Tô Mạch kéo hắn ta xuống ngựa.
Hắn ta nặng nề ngã trên mặt đất, khung xương cả người như đều rã rời.
Tô Mạch này, xuống tay cũng quá nặng!
“Tay nào?"
Tô Mạch hỏi.
Quách Hoàn nghe không hiểu hắn chỉ tay nào cái gì.
Hắn ta hung tợn nhìn Tô Mạch, tay lén lút sờ ám khí giấu bên trong đai lưng.
Tô Mạch trở tay chính là một kiếm, chém gay gân tay của hắn tal
Quách Hoàn kêu thảm thiết một tiếng, ám khí tay trái bay ra ngoài.
Quách Hoàn quen là tay phải, nhưng tay phải thường dễ dàng khiến người đề phòng, tay trái càng có thể xuất kỳ bất ý, bởi vậy hắn ta luyện bản lĩnh ám chiêu gần như là tay trái.
"Xem ra là tay này." Tô Mạch nhìn tay trái của hắn ta nói.
"Chậm đã!" Quách Hoàn ngăn hắn ta lại, thở phì phò từng hơi, đáy mắt không tự giác hiện lên sợ hãi: "Đừng giết ta, chúng ta làm một giao dịch!"
Tô Mạch giơ trường kiếm lên cao dừng ở giữa không trung.
Quách Hoàn lạnh lùng cười: "Ngươi và ta là một loại người, chúng ta đều sống ở dưới mặt nạ, đều không có người biết bí mật. Ngươi thích giết chóc, đúng không? Giết chóc làm ngươi vui sướng, chỉ tiếc thân phận công tử hầu phủ chỉ sợ rất khó thỏa mãn dục vọng giết chóc của ngươi, không bằng tới Bạch Liên Giáo, Trần đà chủ bị bắt, tám phần khó thoát cái chết, ngươi có thể thay ông ta trở thành đà chủ mới, đến lúc đó, ngươi có thể muốn làm gì thì làm!"
Tô Mạch khônh động.
Quách Hoàn vừa lòng cong khóe môi lên.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, hắn ta cười không nổi.
"Ta và ngươi, không giống nhau."
Tô Mạch gan từng chữ một nói xong, một kiếm chặt đứt toàn bộ cánh tay trái của Quách Hoàn!
Quách Hoàn đau đến gần như chết đi.
Nhưng mà Tô Mạch không dễ dàng để hắn ta chết như vậy.
Tô Mạch lấy kiếm khí phong bế huyệt đạo của hắn ta, như vậy hắn ta có thể sống được càng lâu một chút, cũng đau đến càng lâu hơn.
Tô Mạch đi bước một về phía hắn ta, vết máu trên mũi kiếm rơi trên mặt đất.
Trên mặt Tô Mạch không có một chút biểu tình: "Ta không thích giết chóc. Ta giết người, không cảm giác."
Lần đầu tiên giết người, không cảm giác.
Lại giết nhiều người, cũng vẫn không cảm giác.
Nhưng mà đây mới là đáng sợ nhất.
Đến tột cùng phải lạnh nhạt đến loại trình độ nào mới có thể đều thờ ơ với giết người?
Đây là người điên!
Khoác một túi da công tử, nhưng là kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Không, kẻ điên còn có vài phân cảm giác, người nam nhân này cái gì cũng đều không có.
Quách Hoàn vẫn luôn cho rằng mình là đặc thù nhất kia, nhưng đêm nay thấy Tô Mạch, hắn ta mới ý thức được cái gì gọi là biến thái chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận