Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 373: Tong Tien 2

Chuong 373: Tong Tien 2Chuong 373: Tong Tien 2
Tiền lương một thăng của Tiểu Ngô thị là một lượng, tháng giêng làm nửa tháng, theo lý là phát năm trăm đồng, tới tay nàng ấy lại có trọn vẹn hai lượng.
Tiểu Ngô thị trợn tròn mắt.
Nửa tháng... đã kiếm được hai lượng... Cái này, cái này cũng quá...
Tô Tiểu Tiểu không nói cho nàng ấy biết, cuối tháng ba còn có quý chia hoa hồng.
Lưu Bình cũng được trả hai lượng, Lưu Bình tiếp nhận toàn bộ chuyện hậu cần và mua sắm, cộng thêm công việc mộc lớn nhỏ trong nhà, danh xứng với thực làm nhiều có nhiều.
Tô Tiểu Tiểu đến hậu viện lấy một chậu nước, ngồi xổm trên mặt đất ngâm phỉ thúy.
Tô Ngọc Nương ôm Niếp Niếp mới vừa ăn sữa xong đi tới, kỳ quái nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái: "Ngươi làm gì vậy?”
"Nuôi phỉ thúy." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Ngọc Nương rất hâm mộ loại người có thể ngồi xổm xuống, nàng ấy không kiễng chân ngồi xổm không được, tính cân bằng của nàng ấy vẫn chưa tốt.
Nàng ấy tìm một cái băng ghế ngồi xuống, nhìn ngọc bội phỉ thúy trong suốt trong nước, trải qua một thời gian Tô Tiểu Tiểu đeo cùng và bảo dưỡng, phỉ thúy dần dần khôi phục màu xanh cùng sáng bóng vốn có.
Đây là một khối phỉ thúy cực phẩm.
"Ở đâu ra vậy?" Tô Ngọc Nương hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Không phải đã nói với ngươi rôi sao? Là bảo vật gia truyền."
Tô Ngọc Nương tỏ vẻ hoài nghỉ: "Nhà ngươi có vật gia truyên này mà còn có thể nghèo đến bây giờ?”
Tô Tiểu Tiểu liên nói: "Phụ thân ta không nỡ bán!"
Tô Ngọc Nương nhìn khối ngọc bội kia, nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói: "Gia gia ta hình như nhận ra khối ngọc bội này."
"Hửm?”" Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía nàng ấy.
Tô Ngọc Nương nhớ lại: "Cái đêm ta bảo Tam Lang đưa ngọc bội cho ngươi, gia gia ta nhìn thấy ngọc bội, vẻ mặt của ông ta lúc đó rất kỳ lạ."
Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: "Khối ngọc bội này là phụ thân ta khi còn bé nhặt được, lúc ấy phụ thân ta còn ở thôn Dương Liễu làm nghề chăn trâu, hẳn là chưa gặp gia gia ngươi nhỉ?"
Tô Ngọc Nương hỏi: "Ngọc bội của phụ thân ngươi lấy từ đâu?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chính ông ấy cũng không nhớ rõ, từ lúc bắt đầu nhớ lại vẫn đeo ở trên người, ông ấy nhớ mang máng là nhặt được trên đường chạy nạn." Buổi chiều, Tôn chưởng quầy tới cửa.
Ông ta mang đến một công việc.
"Là ở phủ thành!"
Ông ta mặt mày hớn hở nói.
Tô Tiểu Tiểu đưa cho ông ta một chén trà mới pha, ông ta bưng tới uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ral
Tôn chưởng quầy mang thần sắc một lời khó nói hết: "Ba chủ, ngươi ngâm cái gì thế?"
Tô Tiểu Tiểu: "À, là lá diếp cá."
Tôn chưởng quầy chấn động toàn thân, lá gì? Nàng cho ông ta uống nước lá?
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Phủ thành còn có người dám mời ta đến làm ăn sao?"
Nàng đã đắc tội với Phủ Đài đại nhân mà, ai dám lớn gan như vậy?
Tôn chưởng quây phủi phủi tay áo nói: "Ngươi cũng không nhìn xem là ai đang kinh doanh trước mặt ngươi sao? Tôn Quân ta là người kém cỏi như vậy sao?"
Tô Tiểu Tiểu: "Nói tiếng người."
Tôn chưởng quây ho nhẹ một tiếng, nói: "La làm bạch sự. Không đúng không đúng, không thể gọi bạch sự. Tế tổ, tế tổ ngươi hiểu chứ? Bọn họ... là người từ nơi khác về quê tế tổ."
Nghe đến đó, Tô Tiểu Tiểu lập tức hiểu được.
Không phải người trong phủ thành, không biết nàng đắc tội với Phủ Đài, cho nên mới có gan mời nàng.
"Khi nào thì lên đường?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tôn chưởng quầy nói: "Sáng mai, muộn nhất là ngày mốt."
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: "Được, ta đi trấn trên một chuyến."
Tôn chưởng quầy ngượng nghịu nói: "Ngươi... Thật sự không do dự sao? Đây chính là phủ thành, nhỡ lại lại đụng phải Phủ Đài đại nhân..."
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Bon họ dám mời, ta tất nhiên dám đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận