Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 286: Thuong Yeu 2

Chuong 286: Thuong Yeu 2Chuong 286: Thuong Yeu 2
Hắc y suy nghĩ một chút: "Đổi thành cô nương khác có thể rất nghiêm trọng."
Vệ Đình nhướng mày một cái: “Có ý gì?"
Hắc y lẩm bẩm nói: "Vết thương không sâu, nàng mập như vậy, lượng độc này không giết được nàng, nằm nghỉ hai ngày là không sao!"
Hắn nói nàng không có sao mà, nhưng vì sao hắn vẫn cảm thấy đáy mắt đại nhân có sát khí nhỉ?
Vệ Đình cởi báo bông xuống trùm lên cơ thể mập tròn đã lạnh đến cứng ngắc của Tô Tiểu Tiểu.
"Đại nhân!"
Mặt hắc y biến sắc!
Đại nhân nhà hắn làm sao có thể vì một nữ nhân mà cởi áo?
Vệ Đình đỡ Tô Tiểu Tiểu ngồi dậy, xoay người đem nàng cõng trên lưng mình.
Sắc mặt hắc y càng thêm không tốt: "Đại nhân! Để thuộc hạ tới!"
Nữ nhân này mập như vậy! Sẽ đè bẹp đại nhân nhà hắn!
Huống chi chân đại nhân nhà hắn còn bị thương.
Ánh mắt Vệ Đình từ chối một cái, hắn cõng Tô Tiểu Tiểu đứng dậy.
Vệ Đình không phải lần đầu tiên cõng Tô Tiểu Tiểu, đêm giao thừa đó, nàng ngủ, cũng là hắn đem nàng cõng về.
Mới qua hai mươi ngày mà thôi, hắn cảm thấy rõ ràng được sức nặng trên lưng có chút nhẹ hơn.
"Cầm lấy quải trượng." Vệ Đình nói.
Hắc y u oán nhặt quải trượng dưới đất lên.
Ngài còn nhớ mình có quải trượng chứ? Chân mới vừa tốt một chút trong lòng đã không tính toán chút nào sao? Còn muốn quay trở lại kinh thành nữa hay không?
"Còn rau củ nữa." Vệ Đình căn dặn.
Khoé miệng hắc y giật một cái, ngài là con trai trưởng của Vệ gia mà, từ khi nào còn nhớ đến mấy củ rau dại rồi?
"Đại nhân, người kia làm thế nào?" Hắc y rầu rĩ hỏi.
"Vác xuống núi." Vệ Đình nhàn nhạt nói.
""
Hắc y bất đắc dĩ đi về phía Phùng Quải Tử, bắt đầu đánh giá có cân phải vác theo bộ xương cốt này?
"Ta nói là con hổ." Vệ Đình nói.
"Phải đem hổ xuống núi làm gì?"
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Bán lấy tiền."
Hắc y: "...'
Hắc y nói: "Đại nhân, một chân của ngài đi khap khieng đấy, ngài cảm thấy ngài có thể vác một đại trùng cùng một nha đầu mập cùng trở về sao? Người trong thôn sẽ nghi ngời
Vệ Đình liếc hắn một cái nói: "Cho nên là người đi bán."
Hắc y lần nữa: '... II"
Hắc y đen mặt lại, cam chịu số phận đem xác con hổ vác lên vai.
Tiếp sau tiều phu đốn củi, hắn lại trởi thành thợ săn đi bán hổ.
Đại nhân người thay đổi rồi!
"Vậy còn người này?"
Hắc y lấy chân đá đá Phùng Quải Tử đang bất tỉnh.
Vệ Đình suy nghĩ một chút: Mang theo.
"Ồ”" Một tay hắc y giữ lấy cổ áo Phùng Quải Tử.
Đại nhân chỉ nói mang theo, cũng không nói mang làm sao.
Hắn kéo đi giống như bao bố vậy, hì hục hì hục kéo Phùng Quải Tử xuống núi.
Phùng Quải Tử đâm vào bảy phương tám hướng, cái mông tròn ma sát một đường, mấy phen tỉnh lại vì đau, lại bị đụng hôn mê bất tỉnh.
Hắc y đem Phùng Quải Tử ném ở chân núi thì rời đi.
Phùng Quải Tử là được một người trong thôn ra ngoài đi vệ sinh phát hiện.
Cả người máu me nhầy nhụa, người kia thấy thiếu chút nữa còn cho là thấy quỷ.
Hồi lâu mới nhận ra là họ hàng của lão Tô gia, vội vàng đến nhà Tô lão gia báo tin.
Nhà lão Tô dĩ nhiên là hỗn loạn một hồi, Phùng Quải Tử lúc ra cửa vẫn còn khoẻ mạnh, sao trong chốc lát không gặp đã biến thành như vậy?
"Trời ơi... Trịnh Tú Lan nhào vào người trượng phu của mình, gào khóc: "Ông trời... là ai làm..."
Tô Cẩm Nương cũng tới.
Chỉ có nàng ta biết là Phùng Quải Tử đi lên núi, nhưng nàng ta cũng tuyệt đối không ngờ tới Phùng Quải Tử lúc đi thẳng đứng, trở về nằm ngang.
Phùng Quải Tử là thành công rồi hay là không thực hiện được? Vì sao bị thương thành thế này? "Vệ đại ca! Béo Nha tỷ!" Tô Tam Lang mười tuổi chỉ vào đường trong thôn phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận