Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1901: Uy Nghiem Cua Trinh Tang. 2

Chuong 1901: Uy Nghiem Cua Trinh Tang. 2Chuong 1901: Uy Nghiem Cua Trinh Tang. 2
Trình Liên càng nghĩ càng tức giận: "Nàng ở trong nhà gây chuyện thì không nói, còn cấu kết với người của Doãn gia, đoạt vị trí Thánh Nữ trong tay Thanh Tuyết đi, ta thấy nàng căn bản là gian tế của Doãn gial"
Nhắc đến Doãn gia, Thánh Nữ đột nhiên tức giận nhắm mắt lại.
Trình Liên cảm nhận được sắc mặt của con gái, vội hỏi: "Con lại đau đầu sao? Có phải nương quá lớn tiếng làm ồn đến con?"
Thánh Nữ lắc đầu: "Không phải, con nghĩ đến một chuyện quan trọng."
Trinh Liên hỏi: "Chuyện gì?"
Thánh Nữ sờ đầu như bánh sinh thân của mình: "Ngày mai có một nghi thức cầu phúc, với dáng vẻ nàng của con sợ là không đi được."
Nếu như là trước đây Thánh Nữ không thể đi thì nghi thức chỉ có thể dời lại hoặc hủy bỏ.
Nhưng bây giờ Điện Thánh Nữ đã có Thánh Nữ mới, dù chưa làm chính thức là nghi thức tiếp nhận, nhưng cũng có thể mặt thay Thánh Nữ làm một số việc.
Trình Liên cũng nghĩ đến sự quan trọng này, lo lắng nói: "Nhanh như vậy đã để Doãn Tiểu Điệp xuất hiện, thì sẽ rất bất lợi với con."
Trình Thanh Tuyết bị thiên thần ghét bỏ, vốn đã có nhiêu người ly tâm với Thánh Nữ rồi.
Trong ba tháng cuối bắt buộc Thánh Nữ phải cũng cố thế lực của mình thật tốt.
Nếu Doãn Tiểu Điệp xuất hiện quá nhanh thì sẽ có nhiều người sẽ đứng bên cạnh Doãn Tiểu Điệp.
Đây không phải là điều nàng ta muốn thấy nhất.
Nhưng nàng ta cũng không có cách nào.
Trên mặt bị thương thì có thể dùng phấn che lại, nhưng trên đầu bị thương không làm giống như người trung nguyên mang mũ đội đầu sao?
Thì ra thể thống gì!
Nghĩ như vậy, Thánh Nữ cũng rất đau đầu. ...
Tô Tiểu Tiểu cùng Trình Tang về viện.
Mi Cơ nghe nói chuyện Thánh Nữ bị Trình Tang đá xuống nước, không nhịn được mà vui mừng khi người gặp họa, quyết định tối năm sẽ ăn thêm hai củ khoai nướng!
Trình Tang hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Vi Vi hôm nay có ra ngoài hay không?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hôm nay không đi ra ngoài."
"Ừ..." Trình Tang khoanh tay, đôi mắt to nhìn xung quanh. Tô Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ bất an của bà ấy, nở nụ cười nói: 'Nương muốn ra ngoài?"
"Ừ." Trình Tang thành thật gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu vén mấy sợi tóc rối của bà ấy ra sau: "Cũng được, bị nhốt trong phủ mười mấy năm rồi, cũng nên đi ra ngoài một chút."
Tô Tiểu Tiểu kêu Toàn thúc chuẩn bị xe ngựa, cùng Mi Cơ dẫn Trình Tang ra khỏi phủ. ...
Ở chỗ khác Vệ Đình bảo Uất Trì Tu kêu Ngũ Hổ qua đây.
Đêm qua trước khi giao thủ Vệ Đình và nam nhân mặc đồ trắng, thì đã bôi một chút hương liệu lên kiếm.
Chắc khi đánh nhau đối phương cũng sẽ bị dính một chút.
Ngũ Hổ không phải là một con vẹt bình thường, khứu giác của nó rất nhạy bén.
Vệ Đình mang Ngũ Hổ đến chỗ tối qua giao thủ với nam nhân mặc đồ trắng.
Ngũ Hổ ngửi một chút, sau đó sải cánh bay đi.
Vệ Đình luôn đi theo nó, xuyên qua những con đường đông người lại đến những ngõ nhỏ thưa thớt, cuối cùng đến một con đường có vẻ rất cũ kỹ.
Con đường đều là những tòa nhà cũ, có nhiều ngôi nhà đã bị bỏ trống.
Ngũ Hổ bay đến ngôi nhà ở đầu phía đông.
Vệ Đình đến trước cửa, nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Trong khoảnh khắc hắn do dự nên lẻn vào trong hay quang minh chính đại đi vào.
Hắn ngửi thấy một mùi bánh gạo rất nồng.
Cuối cùng hắn giơ tay lên, gõ lên cửa.
"Đến đây.
Cùng với giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, thì cánh cửa được mở ra.
Một nam nhân khoảng hai mươi tuổi kỳ lạ nhìn Vệ Đình: "Có chuyện gì sao?”
Vệ Đình đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới.
Chiều cao không đúng, thân hình cũng không đúng, ở hổ khẩu bên tay trái cũng không có vết chai do luyện kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận