Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1680: Cặp Đôi Kịch Tính 2

Chương 1680: Cặp Đôi Kịch Tính 2Chương 1680: Cặp Đôi Kịch Tính 2
Người Lãnh gia bị Vệ Đình chơi một vố, Lãnh Quỳ kìm nén lửa giận trong lòng, tương đối châm chọc: "Ta có thể nói cái gì? Không phải ngươi mới nhậm chức chủ soái biên quan sao?"
Đây là bắt đầu đặt trọng trách.
Tần Thương Lan hào phóng cười một tiếng: "Ta cảm thấy đề nghị của Lãnh tướng quân không tệ, vậy thì cứ đánh như vậy. Ý tưởng này là do ngươi đưa ra, vậy thì ngươi đi thu hoạch đầu Thác Bạt Liệt đi. Ta không thể cứ để thuộc hạ của ta lập chiến công, ngươi thấy thế nào?”
Sắc mặt Lăng Quỳ trâm xuốnh.
Để hắn ta đi chiến đấu với Thác Bạt Liệt, đây là muốn để hắn ta hoàn toàn vạch mặt với Thác Bạt Liệt.
Tần Thương Lan nói với Tiêu Độc Nghiệp: "Điện hạ, Lãnh tướng quân dẫn năm vạn quân bao vây và giết Thác Bạt Liệt. Thàn và Tô Mạch dẫn quân tới Toái Bắc Quan."
Tiêu Độc Nghiệp cau mày nói: "Lãnh tướng quân mang năm vạn quân đi, các ngươi có đủ quân không?”
Quân Xích Ảnh có một vạn hai quân, trong đó có hai vạn quân trấn thủ huyện Giả, hai vạn quân Tần gia, và một vạn "Nhân nghĩ chi sư" của Vệ Đình, thêm 5 ngàn quân mà Tô Mạch mang đến từ Uyển Thành, tổng quân chưa đến 5 vạn.
Tần Thương Lan dù bận vẫn ung dung nhìn Lãnh Quỳ: "Vậy nếu Lãnh tướng quân dẫn 3 vạn quân, có thể đánh bại Thác Bạt Liệt không?”
Lãnh Chiêu ve bàn: "Ngươi xem thường ail"
"Báo-
Một trinh sát đến bên ngoài trại.
Lãnh Khuê cho hắn ta vào.
Nghe trinh sát báo cáo, sắc mặt Tiêu Độc Nghiệp càng thêm khó coi: "Bây giờ thì tốt rồi. Lãnh tướng quân không cần so sánh việc mang bao nhiêu quân đến vây giết Thác Bạt Liệt."
Thác Bạt Liệt bỏ chạy và chạy về biên giới Bắc Yên cùng với 3 vạn quân.
Tiêu Độc Nghiệp đau đầu nói: "Vậy các ngươi cùng nhau đi tới Toái Bắc Quan đi."
Đại quân đang đến gần và phải xuất phát trong đêm.
Trận chiến lớn nhất cuối cùng cũng đã đến, Hách Liên Nghiệp không phải Chu Liệt, cũng không phải Thác Bạt Liệt, hắn ta mới là chiến thần thật sự của Bắc Yên, ngay cả Vũ An Quân và Vệ Tư cũng đã thua trong tay hắn ta, sự xuất hiện của hắn ta là động lực lớn nhất cho tướng sĩ Bắc Yên.
Tần Thương Lan và Tô Mạch dẫn đại quân trùng trùng điệp điệp ra khỏi quân doanh. Sau khi Tô Tiểu Tiểu thay thuốc cho Cảnh Dịch, nàng nói với Vệ Đình đang đứng ở cửa quân doanh nhìn đại quân rời đi: 'Đi đi."
"Cái gì?" Vệ Đình quay người lại,'Lạnh à? Ta kéo rèm xuống."
"Không lạnh." Tô Tiểu Tiểu nói: "Đi giết Hách Liên Nghiệp, ta biết chàng vẫn luôn muốn báo thù, ở lại vì lo lắng người Lãnh gia sẽ âm mưu hại ta. Hiện tại người Lãnh gia đã rời đi, chàng không cần ở lại đây."
Vệ Đình trâm mặc không nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng không yên tâm ở ta à? Ta không phải là người ăn chay, nếu chàng không đi thì sẽ không đuổi kịp."
Vệ Đình tiến lên ôm chặt lấy nàng: "Chờ ta trở lại!"
Hắn về doanh trại của Tô Tiểu Tiểu, mặc áo giáp, cưỡi ngựa và đuổi theo đại quân.
Tô Tiểu Tiểu buông rèm xuống, đóng hộp thuốc lại, tắt đèn.
Khi Tô Tiểu Tiểu ra khỏi lêu của Cảnh Dịch thì tất cả binh lính trong doanh trại đã rời đi, doanh trại đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn tiếng gió rít trong đêm tối.
Trong trại tối như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.
Tô Tiểu Tiểu đặt hộp thuốc lên bàn.
Đột nhiên, một thanh kiếm dài từ phía sau đưa ra và chạm vào cổ nàng.
"Đáng lẽ ngươi không nên để Vệ Đình đi."
Là giọng của Lãnh Tử Lăng.
Hắn ta lạnh lùng nhìn con tin đang ngồi trước mặt: "Nhiệm vụ của ta ngay từ đầu đã là ngươi, tuy rằng bị các ngươi tính kế nên phải đi Bắc Yên, nhưng là các ngươi không ngờ tới việc ta sẽ mang ngươi đi cùng."
Vừa nói, hắn ta vừa ném một bộ quân áo của gã sai vặt xuống đất.
"Mặc vào! Theo ta
Bạn cần đăng nhập để bình luận