Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 901: Thái Hậu Biết Chân Tướng 2

Chương 901: Thái Hậu Biết Chân Tướng 2Chương 901: Thái Hậu Biết Chân Tướng 2
Phù Tô nghiến răng: "Chỉ có các ngươi là biết đi thôi a? Ta cũng đi! Ta cũng không quản nữal"
Nói xong, hắn ta dùng sức quẳng cái roi xuống đất, vung đầu một cái, đi về một hướng khác.
Mười giây sau.
Hắn ta đen mặt quay trở lại, nhặt roi ngựa lên, u oán mà thúc ngựa quay về.
Sáng sớm hôm sau Tô Tiểu Tiểu lại lần nữa vào cung bắt mạch cho Thái hậu.
Đêm qua sau khi gặp phải thích khách, Vệ Đình hộ tống Thái hậu hồi cung, lúc đi ngang Trạng Nguyên Nhai, Tô Tiểu Tiểu thuận đường về nhà luôn.
Bởi vì có "người ngoài" Vệ Đình bên cạnh suốt, giữa hai người cũng không thể nói được chuyện riêng gì.
Thái hậu nhịn cả đêm, cũng sắp nhịn đến phát ốm rồi.
"Trình công công, làm phiên dẫn mọi người ra ngoài trước, ta phải chẩn trị cho
Thái hậu."
Tô Tiểu Tiểu trị bệnh không thích có người làm phiền, đây là thói quen trước giờ của nàng, trị bệnh cho Cảnh Tuyên Đế cũng như vậy.
Mọi người không nghi ngờ gì nàng, theo Trình công công ra khỏi tẩm điện.
Thái hậu ngồi trên phụng sàng, một bên để Tô Tiểu Tiểu bắt mạch cho mình, một bên nhàn nhạt mở lời: "Nói đi, chuyện đêm qua là ra làm sao?"
Tô Tiểu Tiểu cả mặt vô tội: "Cái gì là ra làm sao?”
Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng: "Đừng giả ngốc với ai gia, ai gia ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm đói! Lúc ai gia giở tâm cơ, cha nương ngươi còn chưa ra đời đâu!"
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.
Được thôi, kiếp trước với kiếp này cộng lại, đúng là cũng không lớn bằng Thái hậu.
Tô Tiểu Tiểu cười hì hì: "Người đã nhìn ra rồi?"
Thái hậu cả mặt đầy vẻ chán ghét: "Với diễn xuất của ngươi, thật sự tưởng rằng ai gia mù rồi sao?”
Nhưng cũng đúng là bị diễn xuất nhức mắt của nha đầu này làm chói mù mắt.
Thái hậu hờ hững nói: "Thích khách cũng là các ngươi sắp xếp đúng không? Các ngươi lớn gan thật đấy! Dám hành thích cả Thái hậu một nước!"
Tô Tiểu Tiểu đành than thở: 'Ầy, Thái hậu, thực ra là ta có nỗi khổ."
Thái hậu lạnh giọng nói: "Ai cũng nói kiểu vậy cả!" Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Thật đó, hôm qua không phải người hỏi cha của Đại Hổ Nhị Hổ với Tiểu Hổ là ai sao? Mấy năm đó tiểu Quận chúa sống ở đâu phải không? Ở Vệ gia."
Sắc mặt Thái Hậu lập tức thay đổi: "Cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn bà ta, nói: "Cha của ba đứa hài tử... Là Vệ Đình."
Thái hậu kinh ngạc ngồi thẳng dậy: "Vệ Đình!"
Tô Tiểu Tiểu vội nói: "Không phải như người nghĩ đâu, Vệ Đình là cha trên danh nghĩa của ba đứa hài tử. Bọn chúng là cốt nhục của tiểu Quận chúa với lục lang* của Vệ gia."
*con trai thứ sáu.
Tô Tiểu Tiểu đem chuyện tiểu Quận chúa được cứu về Vệ gia kể cho Thái hậu.
Tuy rằng trong lòng đã chấp nhận, nhưng khi biết được toàn bộ sự thật, trong tim Thái hậu vẫn mang một trận đau đớn như bị kim châm.
Trong chuyện của tiểu Quận chúa, Vệ gia không hề có lỗi lâm gì, bất kể là giấu giếm bà ấy chuyện tiểu Quận chúa còn sống, hay là cắt đứt hôn nhân của tiểu Quận chúa với lục lang Vệ gia.
Nếu đổi lại là bà ấy, thì cũng sẽ làm như vậy.
Vệ lão Tướng quân với Vệ lão Thái quân đều chỉ hy vọng mỗi người đều có thể bình yên sống sót.
Là bà ấy vô dụng, không bảo vệ được nhi tử của mình, cũng không bảo vệ được nhi tức* cùng tôn tử tôn nữ**.
Đối với điểm này, Tô Tiểu Tiểu không nêu ra bất kỳ ý kiến gì.
Chuyện năm đó, rất khó để nói Thái hậu không tận lực cố gắng, chắc là bà ấy cũng không ngờ được tiểu nhi tử của mình lại nham hiểm đến mức độ này.
Thái hậu than thở: "Nếu không phải lần này ai gia một lòng muốn chết, có phải ngươi cũng sẽ không để ai gia gặp ba đứa hài tử?"
Tô Tiểu Tiểu nghĩ ngợi, thành thật mà gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận