Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 389: Che Chở 2

Chương 389: Che Chở 2Chương 389: Che Chở 2
Cảnh Dịch nói với Tô Nhị Cẩu: "Nhị Cẩu, chúng ta đi."
Tô Nhị Cẩu đuổi theo Cảnh Dịch.
Lúc đi thoáng qua thiếu niên, Tô Nhị Cẩu bỗng nhiên nhào lên trở tay đánh thiếu niên một roil
Một roi kia quật vào giữa mặt thiếu niên, chỉ thấy da thịt non mịn của thiếu niên sưng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Sắc mặt hộ vệ trở nên lạnh lùng, đánh một chưởng về phía Tô Nhị Cẩu!
Cảnh Dịch kéo Tô Nhị Cẩu qua bên cạnh mình, ra quyền chống lại một chưởng này của anh tal
Hộ vệ cắn răng: "Tiểu hầu gia!"
Nội lực của Cảnh Dịch chấn động, đẩy lui hộ vệ mấy bước.
Tô Nhị Cẩu hung hăng trừng mắt nhìn đám người một cái, roi cúi người nhặt cái na bị gãy làm hai ra, nhẹ thổi cọng cỏ ở trên đi, bỏ vào trong lòng ngực mình.
Cảnh Dịch dắt theo Tô Nhị Cẩu rời đi.
Mới đi được vài bước, hắn ta đã quay đầu nhìn về phía rừng sâu một cái.
Hắn ta hơi nhíu mày.
Không xác định được có phải mình bị ảo giác hay không, hình như có người nấp trong bóng tối.
Nhưng giây tiếp theo, hơi thở kia đã biến mất không dấu vất.
Hai người di xa.
Thiếu niên tức đến mức ném toàn bộ cung tên trên ngựa đi, còn đạp vào hai chân con ngựal
Hộ vệ hoảng sợ vội nắm lấy dây cương tránh cho con ngựa phát cuồng.
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn đi tìm tam điện hạ! Nói cho hắn biết biểu đệ của hắn đã làm ra chuyện tốt gì!"
Hộ vệ xoay người nhìn người hầu và gã sai vặt đã sợ tới mức hoang mang,
"Tiểu công gia muốn đi săn còn không biết ngăn lại sao? Còn để người xa lạ tiếp cận tiểu công gia, ta thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Hai người cùng quỳ xuống.
Người hầu chỉ vào gã sai vặt: 'Lý hộ vệ, không phải chuyện của ta, người là do anh ta mang tới!"
Gã sai vặt hoảng loạn nói lung tung: "Cậu ta là hạ nhân Tô gia! Cậu ta thấy ta đẩy xe nặng, nên tự mình đi lại hỗ trợ ta! Hơn nữa... hơn nữa là do tiểu công gia muốn mang cậu ta đi cùng..."
Hộ vệ lạnh lùng nói; 'Hừ, hai người các ngươi, ai cũng đừng hòng thoát tội!
Thiếu niên gặp được Tô gia đại bá và Hạng công tử đang nói chuyện ở đình viện Đông Sương.
"Tam... Hạng công tử, bá phụ." Cậu ta buồn bã chào hỏi.
Tô Uyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Sao ngươi lại biến thành như vậy? Mặt làm sao vậy?"
Thiếu niên cúi đầu, hốc mắt ửng hồng trông rất đáng thương.
"Nói chuyện!" Tô Uyên trầm giọng nói.
Thiếu niên râu rĩ trả lời: 'Hạ nhân của bá phụ gia đánh. Cảnh tiểu hầu gia quen cậu ta, còn để cho cậu ta chạy thoát/”
Tô Uyên buồn bực nói: "Sao Cảnh tiểu hầu gia lại quen hạ nhân nhà ta? Còn để người chạy thoát?"
Này tuyệt đối không phải là quen đơn giản.
Tô Uyên lại nói: "Ha nhân kia tên là gì?"
Thiếu niên ngẫm nghĩ: "Ta nghe Cảnh tiểu hầu gia gọi cậu ta là... Nhị Cẩu."
Động tác uống trà của Hạng công tử thoáng dừng lại.
Cảnh Dịch đưa Tô Nhị Cẩu về tiểu viện làm điểm tâm.
Tô Tiểu Tiểu thấy hai người đi lại thì có chút kinh ngạc, sau đó nàng nhìn thấy má Tô Nhị Cẩu hơi sưng lên.
Ánh mắt nàng trầm xuống: "Ai làm?"
Trên má còn để lại một vết roi rõ ràng, vừa nhìn đã biết không phải tự ngã.
Tô Nhị Cẩu kể lại chuyện đã trải qua cho Tô Tiểu Tiểu nghe: "... Đệ không sao cả, đệ còn đánh lại! Mặt cậu ta còn sưng hơn mặt de
"Không sao là tốt." Tô Tiểu Tiểu dừng một chút lại nghiêm túc nói thêm: "Lần sau đệ đừng tự đánh, phải gọi ta!"
Hộ vệ kinh thành tuyệt đối không thể so với mấy tên côn đồ ở Phủ Thành.
Người ta có công phu thật.
Cũng không coi mạng người vào mắt.
Lần này may là có Cảnh Dịch.
"Biết rồi, tỷ." Tô Nhị Cẩu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận