Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 317: Hanh Dien 2

Chuong 317: Hanh Dien 2Chuong 317: Hanh Dien 2
"Tiểu cô nãi nai chủ nợ, Đông gia, ta nên gọi ngài là gì mới đúng đây?"
Trên xe ngựa, Tôn chưởng quỹ ngoài cười nhưng trong đổ lệ: "Năm lượng, chỉ một bàn đó thôi mà năm lượng rồi, một ngày của chúng ta mới kiếm được mười lượng. Ngài nói xem có phải ngài tiêu tiền cháy sạch cả rồi không?"
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái: "Chac vẫn còn ít tiền, thử nhìn chút xeml”
Nàng cảm thấy Thẩm Xuyên ở phủ thành cũng không quá thoải mái như trong tưởng tượng. ...
Giờ Thân, xe ngựa đến chân núi.
Thanh Vân Am tọa lạc giữa sườn núi, bọn họ lại đi bộ hơn nửa giờ, gần giờ Dậu cuối cùng mới vào am ni cô được.
Tôn chưởng quỹ mệt mỏi thở dốc như trâu: "Sm biết... Sớm biết mệt mỏi như vậy... Thì ta đã theo Tiểu Ngũ... Ở trên xe ngựa nghỉ ngơi... Ta làm gì... Muốn tham gia náo nhiệt cùng hai người...
Tô Tiểu Tiểu cũng thở dốc nhưng không mạnh như ông ta.
Lần trước đấu một phen xong dường như cơ thể đột phá năng lực cực hạn, nàng cảm nhận được tố chất thân thể của mình lại nâng lên một bậc rồi.
Tô Nhị Cẩu vui sướng, hết nhìn Đông tới nhìn Tây không rời mắt.
Am ni cô chẳng hề giống như phố phường phồn hoa, yên lặng tịch mịch, nhìn hai lần là thấy chán rồi.
Thanh Vân Các có chút cổ kính, gạch ngói cổ xưa hiện lên dấu vết bị năm tháng mài mòn, góc tường có không ít rêu xanh bao phủ, ngày mưa sẽ trơn trợt lắm.
Tô Tiểu Tiểu bước vào cửa am ni cô.
Một tiểu ni cô đang quét đình viện ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ: "Thí chủ, mọi người tới dâng hương sao?"
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một phong thơ trong ngực mình: "Ta tìm sư Tuệ Giác, có một vị cố nhân họ Phù nhờ ta đến đây đưa đồ cho sư, đây là thư của vị cố nhân đó, sư Tuệ Giác xem qua là sẽ biết ai thôi."
"À... Thí chủ xin chờ một chút." Tiểu ni cô bỏ cái chổ xuống rồi cầm thư đi tìm người, đến thiền phòng đằng sau.
Chốc lát sau, nàng ấy quay lại, nói với Tô Tiểu Tiểu rằng: "Thí chủ, mời vào trong."
Bên trong thiền phòng, Tô Tiểu Tiểu gặp được một sư thái tuổi tac cũng trạc trạc Phù đại nương.
Không biết có phải do đây là người xuất gia hay không mà nàng lại thấy cực kỳ yên lặng bình hòa.
"Sư Tuệ Giác." Tô Tiểu Tiểu chào hỏi.
Sư Tuệ Giác ngôi cạnh bàn, bà ấy đặt thư của Phù đại nương xuống, ôn hòa nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái: "Tô tiểu thí chủ, mời ngồi."
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống đối diện bà ấy.
Bà ấy có thể gọi được họ của mình, Tô Tiểu Tiểu suy đoán chắc Phù đại nương đã nhắc đến trong thư rồi.
Sư Tuệ Giác mỉm cười: "Đinh Lam bảo ngươi tới sao? Năm nay bà ấy thế nào rồi?"
Đinh Lam?
Tên của Phù đại nương đó sao?
Dễ nghe lạ kỳ.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta cũng mới quen Phù đại nương không lâu, một năm qua thì không nói, còn hai tháng gần đây... Tạm được, đầu năm bà ấy bị té gãy chân nhưng trước mắt không có gì đáng ngại nữa rồi."
Sư Tuệ Giác lắc đầu một cái: "Ta cũng biết bà ấy chỉ toàn kể chuyện tốt không thôi, không kể chuyện xấu! Có thật sự không đáng ngại nữa không?"
"Ừm, hồi phục rất tốt." Tô Tiểu Tiểu nói.
Quả thật hồi phục không tệ, còn nửa tháng nữa là tháo thanh nẹp được rồi, huyết áp cũng nằm trong tâm kiểm soát, quan hệ với hàng xóm thì hòa thuận.
Sư Tuệ Giác ôn hòa nhìn Tô Tiểu Tiểu, bà ấy có thể cảm nhận được qua vẻ mặt của nàng rằng Đinh Lam không quá tệ.
Tô Tiểu Tiểu không ngôi trong thiên phòng quá lâu, nàng kể một chút về tình hình của Phù đại nương gần đầy rồi đưa đồ mà Phù đại nương dặn dò mang đến cho sư Tuệ Giác.
Sau khi nhận lấy, sư Tuệ Giác gửi lại một phong thư cho Phù đại nương rồi lại bảo mấy tiểu ni cô mang đến mấy bao tải đồ rất to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận