Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 988: Cứu Viện Lúc Nửa Đêm 2

Chương 988: Cứu Viện Lúc Nửa Đêm 2Chương 988: Cứu Viện Lúc Nửa Đêm 2
Nam nhân nón trắng nhìn về phía phòng Tô Thừa nói: "Nghe Tô phụ nói, ba tiểu công tử đã từng cũng không bình thường giống những hài tử khác, bọn họ có thể khá lên, Hi Nguyệt cũng có thể đúng không?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tình huống của Hi Nguyệt không giống với tình huống của bọn Đại Hổ."
Ba tiểu tử kia là phản ứng kích thích sau khi bị thương, Vệ Hi Nguyệt lại giống một loại biểu hiện của chứng trâm cảm.
Rất nhanh, đoàn người Vệ lão thái quân cũng chạy tới ngõ Lê Hoa.
Vệ lão thái quân ra ngoài gấp gáp, trên đường đi còn ngã một cái.
May mà bà ấy có tập võ, nên tảng mạnh, bị ngã cũng không gây ra chấn động lớn.
Tô Tiểu Tiểu lại hỏi Lý thị về chút chuyện liên quan đến Vệ Hi Nguyệt.
Lý thị rưng rưng nói.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu có chút lo lắng.
Lý thị khóc ròng nói: "Thất muội, Hi Nguyệt rốt cuộc bị bệnh gì? Chẳng lẽ... Con bé bị chứng động kinh sao?"
Chứng động kinh, hay còn gọi là động kinh.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sau khi bắt mạch tượng và xem xét tình huống phát bệnh thì không quá giống động kinh chứng, triệu chứng này hẳn là sẽ phát tác lúc trầm cảm, cảm xúc bị kích động quá mức sẽ khiến cơ thể co quắp."
"Trầm cảm, trâm cảm là bệnh gì? Có thể chữa khỏi không?" Lý thị sững sờ hỏi.
Vệ lão thái quân biết bệnh trâm cảm, đó là bệnh ưu tư quá nặng, cảm xúc tiêu cực bị tích tụ trong lòng.
Bà ấy khó có thể tin nói: "Hi Nguyệt còn nhỏ như vậy..."
Tô Tiểu Tiểu hiểu Vệ lão thái quân muốn nói cái gì, nàng giải thích nói: "Bệnh này có nhân tố di truyền, cũng có tác động từ hoàn cảnh và lời nói xung quanh, có thể chữa khỏi triệt để hay không trước mắt ta chưa dám khẳng định chính xác."
Lý thị che mặt, khóc nấc lên.
Tưởng thị an ủi: "Nhị tẩu, tỷ đừng lo lắng, ta tin tưởng y thuật của Thất muội."
Chử thị cũng khuyên nhủ: "Thất muội nhất định sẽ tận tâm cứu chữa Hi Nguyệt, tỷ xem, Hi Nguyệt lúc này không phải rất tốt sao? Sau này sẽ càng ngày càng khoẻ."
Lam thị nói: "Đúng vậy, Nhị tẩu, tỷ đừng quá đau lòng, bảo trọng cơ thể quan trọng hơn."
Trân thị gãi đầu: "Thật xin lỗi, Nhị tẩu, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn một chút."
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Trần thị: "La Tam tẩu chọc Hi Nguyệt khóc sao?" "Là lúc Hi Nguyệt khóc nháo, Tam tẩu lo lắng Hi Nguyệt thương tổn đến mình nên ôm lấy Hi Nguyệt, sau đó không bao lâu Hi Nguyệt liền bị co quáắp..."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hi Nguyệt co giật không liên quan đến Tam tẩu, Tam tau không cần tự trách.
Lời này nàng vừa nói với Trần thị, cũng là nói với Lý thị.
Lý thị lau nước mắt: "Thật xin lỗi, Tam muội."
Trần thị nói: "Ta không sao."
Tô Tiểu Tiểu nhìn ve phía mọi người: "Thế nhưng, ta muốn hỏi một chút, đêm nay Hi Nguyệt đã bị cái gì kích thích sao?”
"Trước đây Hi Nguyệt có nuôi một con sóc...
Lý thị kể chuyện xảy ra trong đêm cho nàng: "Con bé không nói không phải do con sóc kia, nhưng chúng ta cũng không động chạm gì đến con bé, sao lại không thể là vì con sóc kia chứ? Ở nhà chúng ta cũng không nuôi thêm con sóc nào khác."
"Hi Nguyệt rất thích Tiểu Bạch sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Lý thị bất đắc dĩ nói: "Thích, lần đầu tiên nhìn thấy đã rất yêu thích, dù thế nào cũng bắt ta phải mua lại. An cơm cũng ôm, ngủ cũng ôm, một lát không nhìn thấy nó cũng không được. Vật nhỏ kia còn thích đi cào người khác, nó cào con bé bị thương vài lần, ta nói ném nó đi thì con bé không cho, chưa từng thấy con bé thật sự quan tâm đến ai bằng con sóc đó..."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ta có thể xem nó không?"
Lý thị nói: "Tiểu Cúc."
"Đây!" - Tiểu Cúc mang theo một cái lồng nhỏ đi lên phía trước.
Tô Tiểu Tiểu mở lồng sắt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận