Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1702: Lãnh Gia Bi Báo Ứng 2

Chương 1702: Lãnh Gia Bi Báo Ứng 2Chương 1702: Lãnh Gia Bi Báo Ứng 2
Cuộc trò chuyện này giữa hai người khiến Phù Tô và Uý Trì Tu bối rối, chuyện gì đã xảy ra trong hai đêm bọn hắn đi vắng? Tại sao tướng quân đột nhiên... còn sống?
Vệ Đình phân tích: "Khi cha ta bị Hách Liên Nghiệp bắt đi, ông ấy đã mặc bộ áo giáp này. Đã biết mật thất là do cha ta để lại và không liên quan gì đến Hách Liên Nghiệp. Vì vậy, bộ giáp chỉ có thể do chính cha ta để vào."
Tô Tiểu Tiểu hiểu ra: "Cho nên cha hoặc là trốn khỏi Hách Liên Dạ hoặc là từ leo lên từ núi Băng Hoả, sau đó đi vào mật thất, bỏ áo giáp vào trong đó."
Vệ Đình gật đầu: "La như vậy."
Tô Tiểu Tiểu trầm tư suy nghĩ: "Ta vẫn chưa nghĩ ra. Nếu là cái trước, Hách Liên Nghiệp biết phụ thân đã trốn thoát thì sao có lá gan nói rằng ông ta đã giết ông ấy? Ông ta không sợ phụ thân xuất hiện và đánh bại tin đồn đó sao? Nếu là cái sau, Hách Liên Nghiệp không nên biết rằng cha đã leo lên từ núi Băng Hoả, và ông ta tin tưởng chắc chắn rằng phụ thân đã chết. Cũng không thể để tận mắt chứng kiến phụ thân trèo lên, còn bỏ mặc cha rời đi, ừm, quay lại tình huống đầu tiên."
Vệ Đình suy nghĩ một chút: "Trừ khi... Hách Liên Nghiệp chắc chắn cha ta sẽ không trở lại."
Tô Tiểu Tiểu thắc mắc: "Vậy tại sao lại nói cha có thể còn sống? Khả năng, ngay cả ông ta cũng không chắc chắn về sự sống chết của cha."
Vệ Đình cũng nghĩ không thông.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, dù chỉ có một khả năng nhỏ thì hắn cũng sẽ không từ bỏ.
"Nhìn xem trong hộp có gì” hắn nói.
"Ừm!"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu, để đề phòng, nàng đeo mặt nạ phòng độc và găng tay bạc,'Mấy người hãy nín thở trước."
Cả ba người họ nín thở.
Tô Tiểu Tiểu lấy một chiếc mặt nạ phòng độc khác và đeo vào cho Cảnh Dịch.
Hộp sắt đã khóa, nhưng chiếc khóa đồng bình thường này cũng không làm khó được nàng, nàng lấy một đoạn dây kẽm, dễ dàng cạy mở.
Nhưng khi nàng mở hộp sắt thì làm thế nào cũng không mở được.
Dùng tay tách không ra, dùng dao cũng không được.
"Ta sẽ dùng nắm đấm!" Uý Trì Tu nói.
Tô Tiểu Tiểu liếc hắn ta một cái: 'Nếu ngươi đấm vào thì đồ vật bên trong sẽ bị phá hủy!"
Đây có lẽ chính là "di vật" mà Vệ Tư muốn lưu lại, bộ giáp vàng được đặt bên ngoài chỉ để che giấu sự tồn tại của nó.
Giá trị của nó cao hơn nhiều so với áo giáp vàng, đây là loại bảo vật gì vậy?
Vệ Đình nhẹ giọng nói: "Cất kĩ trước đã, rồi suy nghĩ sau."
Tô Tiểu Tiểu đồng ý.
Nàng nhân lúc cất hộp sắt vào trong rương đã lén bỏ vào hiệu thuốc, đây là nơi an toàn nhất, không lo có người lấy trộm.
Khi nàng quay lại nhìn Vệ Đình thì Vệ Đình phát ra hơi thở đều đặn.
Một người bị thương nặng nào đó kiên định cả ngày cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Trước đó không muốn ngủ, ngoài việc nghiêm túc với Cảnh Dịch thì hắn còn lo lắng cho Vệ TƯ.
Bây giờ biết năm đó Vệ Tư đã trốn khỏi Hách Liên Nghiệp thì tảng đá trong lòng mới rơi xuống.
Đã hái được thuốc cho nhị ca, tìm được di vật của Vệ Tư, trận chiến cũng sắp kết thúc, sau khi để lại đủ quân lương cho tổ phụ thì bọn họ có thể lên đường trở về kinh thành.
Nhưng trước khi trở lại thì nàng còn một việc phải làm.
Kế hoạch đi núi Mang để đốt lương thực của Vệ Đình là bí mật, Hách Liên Nghiệp có vẻ chắc chắn rằng Vệ Đình sẽ đến, rõ ràng là có người đã tiết lộ tin tức cho Hách Liên Nghiệp.
Lãnh gia nghĩ không phải trả giá vì hết lân này tới lần khác liên lạc với quân Bắc Yên sao?
Nửa đêm, những người lính chiến đấu cả ngày đã chìm vào giấc ngủ say, toàn bộ doanh trại đều im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận