Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 417: Trông Thấy Ngọc Bội 1

Chương 417: Trông Thấy Ngọc Bội 1Chương 417: Trông Thấy Ngọc Bội 1
Tô Xán rụt cổ lại: "Chúng con không có khoa trương, vừa rồi có hương thân tới nói con đuổi họ đi."
Tô lão gia tử lạnh lùng nói: "Đều quay trở về hết đi!"
"Cha"
"Gia gia”
"Lời ta nói không dùng được nữa phải không?"
Bầu không khí lúng túng thêm lần nữa.
Tô Tiểu Tiểu buồn cười nói rằng: "Lão gia tử cần gì phải vậy chứ? Một người hát mặt đỏ một người hát mặt trắng, diễn ở đây cho ai xem?”
Tô lão gia tử nói: "Tô Đại Nha, đây là chuyện lão Tô gia, không liên quan đến ngươi, lần trước hiểu lâm ngươi, là bọn lão Tô gia không phải, nếu ngươi vẫn còn oán trách, ta để ngươi mắng đôi câu là được. Nhưng chuyện hôm nay, mời người tiểu Tô gia tránh ra ngoài một lát."
Lời nói ra vô cùng kín kẽ, lấy tình cảm đả động, lý lẽ rõ ràng, nếu không phải Tô Tiểu Tiểu biết rõ bọn họ đang chơi trò gì, chỉ sợ đã tin rồi.
"Khuê nữ, lại có người đến cửa gây chuyện à?" Tô Thừa xách đao đi tới.
Nhìn thấy Tô Thừa xách đao mổ heo đến, mí mắt Tô Xán giật một cái, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Tô Thừa không kiên nhẫn nhíu mày một cái: "Sao lại là các ngươi? Nhà Tô gia các người muốn lừa gạt chúng ta sao?"
Lý Chính tự mình tiến lên giảng hoà: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, Tô Thừa à, ngươi bỏ đao xuống trước đi, ta có lời muốn nói."
Tô Thừa hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Khuê nữ, có muốn nói chuyện với bọn họ không?"
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha, chuyện về ngọc bội con vẫn chưa nói với cha, đây là ngọc bội năm đó lão Tô gia bán.'
Mắt Tô Thừa trợn to: "Gì?"
Tô Nhị Lang trách măng: "Tô Béo Nha, người đừng có nói nhảm! Ngươi có bằng chứng không?”
Tô Ngọc Nương đứng ra: "Ta có thể làm chứng! Là chính miệng tổ phụ thừa nhận, ngọc bội là lấy được từ trên người Tô thúc."
Nguyên văn lời của Tô lão gia tử là Tô Thừa làm rớt, bọn họ nhặt.
Tô Ngọc Nương khăng khăng không phải nói như vậy.
Tô Ngọc Nương nói: "Lý Chính, người đừng để bọn họ lừa, ngọc bội là của Tô thúc! Bọn họ là kẻ gian lại kêu bắt kẻ gian, nam nhân một nhà này không có ai tốt!"
Lời này vô cùng đại nghịch bất đạo, Tô Béo Nha có thể mắng như vậy, Tô Thừa cũng có thể mắng như vậy, nhưng Tô Ngọc Nương là khuê nữ lão Tô gia, sẽ bị sét đánh nếu dám mắng trưởng bối trong nhà.
Lão Tô gia rất tức giận.
Biết rõ Tô Ngọc Nương là kẻ phản nghịch, cũng không đoán được nàng sẽ vì Tiểu Tô gia mà dứt khoát hướng ra ngoài.
Nàng không sợ bọn họ không cho phép nàng thay đổi hộ tịch hay sao?
Hay là nói, ở trong lòng nàng ta, danh tiếng Tiểu Tô gia so với nửa đời sau của chính nàng còn quan trọng hơn?
Tô Ngọc Nương nàng thật sự là một người ích kỷ.
Nếu không ban đầu cũng không có khả năng cướp được bà mụ của Tiểu Triệu thị.
Sự chú ý của Lý Chính không nằm ở lời đại nghịch bất đạo từ Tô Ngọc Nương, hắn buồn bực nói: "Cuối cùng ngọc bội là của ai?"
"Đương nhiên là của lão Tô gia chúng ta!" Tô Xán nói,'Mau đem cái kia trả lại đây!"
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng cười: "Tô lão gia các ngươi thật quá vô sỉ"
Tô Thừa cau mày nói: "Ngọc bội của chính ta sao lại biến thành của các ngươi?"
"Cha, để con nói."
Tô Tiểu Tiểu đứng dậy, buồn cười nhìn nhà Tô lão gia tử một cái.
"Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không nói ngọc bội là do Ngọc Nương lấy đi, ta sẽ nói: ngọc bội này là một đôi, tổng cộng có hai miếng. Năm đó lão Tô gia gia chúng ta bán một miếng ngọc bội, một miếng khác không may thất lạc. Chúng ta tìm rất lâu vẫn không tìm được, vốn tưởng rằng đời này có lẽ không tìm về được, cho đến không lâu trước đây, Tô Đại Nha tới nhà chúng ta, vô tình làm rơi một miếng ngọc bội, ta mới phát hiện đó có thể là món đồ gia truyền năm đó chúng ta đánh mất. Hôm nay Ngọc Nương trở lại, bàn bạc chuyện dời hộ tịch, ta nói cho Ngọc Nương, có thể dời hộ tịch, nhưng ngươi phải thành thật trả lời trước cho ta một vấn đề, miếng ngọc bội của Tiểu Tô là từ đâu mà có. Ngọc Nương nói, là do Tô Thừa khi còn bé nhặt được, trong lòng ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình không sai, miếng ngọc bội kia chính là một đôi với miếng của lão Tô gia chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận