Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1574: Tay Tan De Chong Lung 2

Chuong 1574: Tay Tan De Chong Lung 2Chuong 1574: Tay Tan De Chong Lung 2
Cảnh Tuyên Đế là ăn no rửng mỡ đi tìm không thoải mái lần nữa sao?
Vệ lão thái quân nở mày nở mặt.
Không hổ là tôn tử của bà, nên cứng như vậy.
Vệ gia trung quân báo quốc, không làm hoàng thiên hậu thổ thất vọng, không làm lê dân bá tánh thất vọng, kết quả là rơi vào kết cục da ngựa bọc thây, binh quyên bị phân.
Khi nam nhân Vệ gia chết trận đến chỉ còn một độc đỉnh là Vệ Đình, những đôi mắt danh lợi kinh thành đó đều xem thường Vệ gia như thế nào? Cũng nên khiến cho bọn họ khó chịu.
Vệ Đình bưng chén rượu lên, đang muốn đứng lên.
Vệ lão thái quân: "Ngươi ngồi xuống cho tai"
Lão nhị chơi uy phong thì thôi, tốt xấu có thân phận Tây Tấn, tiểu tử ngươi nhảy ra làm yêu cái gì?
Vệ Đình há mồm.
"Cũng không cho ngươi nói chuyện.”
Thân tôn tử của bà, chổng mông bà đã biết bọn họ muốn thả rắm gì.
Tiểu tử này làm yêu lên, đêm nay đừng nghĩ tan cuộc.
Vệ Đình tiếc nuối thở dài, hắn cũng muốn phát huy một chút, không thể để nhị ca đoạt nổi bật.
Ba đứa nhỏ không ngồi ở ghế được, Vệ lão thái quân đề phòng Vệ Đình làm yêu, để Vệ Đình dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi.
Hôm nay Cảnh Tuyên Đế bị Vệ Thanh nhiễu loạn suy nghĩ, không phân thân chú ý mấy tiểu tử kia.
Trong yến hội đã xảy ra một tiểu nhạc đệm, nhóm vũ cơ tập luyện vũ đạo cần dùng đến một cái đỉnh, nhưng đạo cụ hỏng rồi, chỉ có thể để người khẩn cấp chuyển đến một đại đỉnh chân chính.
Có thể dọn lên đã rất cố hết sức, khi muốn vượt qua ngạch cửa cao cao, bọn thị vệ căn bản không nâng được.
Trân thị đi qua, một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, khách khứa một điện sợ ngây người!...
Tây Tấn.
Trong hoàng cung, Tây Tấn Đế khoác áo lông chồn thật dày, cầm lấy một quyển tấu chương, nặng nề ho khan một trận.
Hòa công công vội bưng một chén thuốc đi vào, cam chén thuốc đặt lên bàn, giơ tay vỗ nhẹ phía sau lưng Tây Tấn Đế thuận khí cho ông ta. Tây Tấn De ho khan đến cả người ứa ra mồ hôi.
Ông ta 25 tuổi đăng cơ, cho tới nay đã bốn mươi, ông ta đã từng rong ruổi chiến trường, đã không có khí phách hăng hái khi tuổi trẻ.
Ông ta già rồi, tóc trắng, lưng cũng hơi còng.
Hòa công công đau lòng bưng chén thuốc lên: "Bệ hạ, uống thuốc trước."
Tây Tấn Đế lại ho khan một trận, thoáng bình phục, nhíu mày uống một hơi cạn sạch một chén thuốc đắng.
"Lúc trước bệ hạ không thích uống thuốc." Hòa công công tiếp nhận chén không.
Tây Tấn đế nói: "Già rồi, không thể so với tuổi trẻ lúc ấy."
Hòa công công nói: "Thái y nói ngài là suy nghĩ quá nặng, tà khí nhập thể, ngài là đang lo lắng cho Gia Cát tiên sinh sao?”
Tây Tấn Đế nhìn phía ngoài cửa sổ: "Hai tháng, hắn nên đến Đại Chu."
Hòa công công cười: "Gia Cát tiên sinh được ngài hậu ái như thế, là phúc khí của hắn."
Tây Tấn Đế dừng một chút: "Không, gặp gỡ hắn, mới là vinh hạnh của trẫm. Thiên hạ to lớn, người hiểu trẫm, chỉ có hắn."
Một trận gió đêm đánh úp lại, Tây Tấn Đế lại ho khan.
Hòa công công vội võ lưng cho ông ta thuận khí: "Be hạ, ngài ngàn vạn bảo trọng long thểt"
Tây Tấn Đế than nhẹ một tiếng: "Trãm sẽ bảo trọng, nếu trẫm chết, ai chống lưng cho hắn?"
Tới gần giờ Hợi, yến hội kết thúc, Cảnh Tuyên Đế trở vê tẩm cung của mình, người còn lại cũng lục tục rời bữa tiệc.
Vệ lão thái quân cầm quải trượng đầu hổ uy phong hiển hách, dẫn nữ quyến Vệ gia anh tư táp sảng nghênh ngang mà ởđi ra Kỳ Lân Điện, quả thật là khí tràng bước ra hành quân.
Ba đứa nhỏ tràn đầy tinh lực, xôn xao chạy ở hoàng cung, Vệ Đình hai tay ôm ngực ở trong gió lạnh, mắt lạnh nhìn bọn họ vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận