Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 608: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 4

Chuong 608: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 4Chuong 608: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 4
Trên khoảng đất trống ngoài phòng bỗng nhiên truyền tới một đạo âm thanh nhỏ giọng non nớt.
Thần sắc của Vệ lão thái quân ngẩn ra.
"Là sư tử đá." Uất Trì Tu nói.
"Có thể sờ sờ được không?" Tiểu Hổ hỏi.
Uất Trì Tu cứ không đứng đắn nói: "Có thể, dù sao thì cũng là đồ nhà ngươi, cứ sờ thoải mái, sờ hỏng rồi cũng chả làm sao."
Đáy lòng Vệ lão thái quân bỗng nhiên nổi lên một trận kích động.
Lúc này, một cái đầu nhỏ nhỏ tròn tròn ngó vào bên trong.
Trước tiên nhìn về phía Vệ Đình, sau đó lại nhìn về phía Vệ lão phu nhân.
Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng.
Ngưỡng cửa có hơi cao.
Cậu ta không thể không dùng cả tay cả chân để bò vào.
Bò được một nửa, cậu ta đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vô cùng lễ phép hỏi: "Con có thể tiến vào không?'
Vệ Đình thần sắc bình tĩnh nhìn về phía Vệ lão thái quân ở bên cạnh: "Tổ mẫu?"
Ánh mắt của Vệ lão thái quân dừng lại trên gương mặt đứa nhỏ kia, hốc mắt trong nháy mắt đã ươn ướt rồi.
"Vào, vào đi! Nhanh vào đi!" Bà ấy vứt bỏ quải trượng đi về phía đứa nhỏ, quá kích động rồi, bước chân đều lảo đảo đi mấy phần.
Vệ Đình vội đỡ lấy bà ấy, làm ra vẻ thở dài nói: "Một cái thằng nhãi con mà thôi, có cần phải thế sao?"
Vệ lão thái quân hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Vệ Đình buông tay.
Tiểu gia hỏa kia bò vào được, cả đâu đổ đầy mồ hôi.
“Hồ- Hô-'
Còn nâng vạt áo nhỏ lên, lau qua cái trán nhỏ của mình.
Trái tim của Vệ lão thái quân bị chọc cho đáng yêu không thôi: "Con... con là..."
Tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu lên, lễ phép nói: "Con là Đại Hổ."
"Đại, Đại Hổ? Tên rất hay... tên rất hay!" Vệ lão thái quân run run ray rẩy vươn tay ra, muốn sờ đứa nhỏ, lại lo lắng dọa cậu ta chạy mất. Nhị Hổ thấy đại ca tiến vào, cũng bò vào theo.
Vệ lão thái quân lại thấy một cái đầu nhỏ khác ngó vào, cả người càng thêm kích động: "Đây là...'
Nhị Hổ giòn tan đáp: "Con là Nhị Hổ."
Tiểu Hổ nghiêng đầu, hai ca ca đều đã không thấy đâu nữa rồi, cậu ta cũng không chơi sư tử đá nữa, cũng di vào tìm ca ca.
Cậu ta cũng không cố gắng bò như vậy đâu.
Trực tiếp đặt thân mình nhỏ nhắn lên trên ngưỡng cửa, lăn một cái, trực tiếp lăn cả người đi vào.
Vệ lão thái quân bị dọa cho một trận, chỉ sợ tiểu gia hỏa này bị ngã cho bị thương.
Vệ lão thái quân vội hỏi: "Đây là Tiểu Hổ đúng không?"
Tiểu Hổ lưu loát tự mình đứng lên từ mặt đất, lạch bà lạch bạch chạy tới bên cạnh phụ thân cùng ca ca, vỗ vỗ cái ngực nhỏ nói: "Đúng rồi, con là Tiểu Phủi"
"Gọi lão thái thái. Vệ Đình nói.
Ba nhóc ngoan ngoãn gọi một tiếng nãi nãi.
"Ơi!" Vệ lão thái quân nước mắt lưng tròng.
Lúc này bà ấy đâu còn nửa điểm diễn xuất uy nghiêm của lão thái quân nữa?
Hoàn toàn chính là một tiểu lão thái thái nhìn thấy tiểu trùng tôn đến đi còn đi không nổi.
"Phụ thân, giới là ở đâu?" Tiểu Hổ ngửa đầu hỏi.
Vệ Đình không trả lời.
Ngược lại là Vệ lão thái quân đã run ray lên tiếng: "Là nhà của các conl"
Ba nhóc lắc lắc đầu.
Đại Hổ: "Nơi đây không phải là nhà của con."
Nhị Hổ: "Nhà của chúng con ở ngõ Lê Hoa."
Tiểu Hổ: "Ngõ Lê Hoal"
Nương ở ngõ Lê Hoa, gia gia ở ngõ Lê Hoa, Nhị Cẩu cữu cữu ở ngõ Lê Hoa.
Tất cả mọi người đều ở ngõ Lê Hoa.
Vệ lão thái quân vội vàng nói: "Nơi này chính là nhà của các con... Các con về nhà rồi..."
Ba nhóc đồng loạt lui vê phía sau, trốn ở sau lưng Vệ Đình.
Tiểu Hổ ngẩng đầu lên hỏi: "Vị lão thái thái này, là ai thế ạ? Có phải là bà ấy, không để cho bọn con về nhà nữa hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận