Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1166: Tim Toi Cua. 2

Chuong 1166: Tim Toi Cua. 2Chuong 1166: Tim Toi Cua. 2
Đại trưởng lão tức cười: "Tam điện hạ, hiện giờ triều đình đại Chu các người có hai vị hoàng tử đang ở rừng đào của Bạch Liên Giáo bọn ta, không sợ có đi không có về sao?"
Tiêu Trọng Hoa không chút khách khí nói: "Vậy triều đình chỉ còn cách điều quân tiêu diệt toàn bộ Bạch Liên Giáo rồi! Giống như trước đây tiêu diệt toàn bộ Kiếm Các vậy!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đại trưởng lão và những kẻ phản loạn khác của Bạch Liên Giáo đều tối sầm lại.
Đại trưởng lão híp mắt nguy hiểm: "Tam điện hạ, liên hôn giữa Bắc Yến và Tây Tấn sắp diễn ra, triều đình thật sự sẽ lãng phí binh lực vào thời khắc mấu chốt này sao?"
Tiêu Trọng Hoa hừ lạnh một tiếng: "Một Bạch Liên Giáo nhỏ nhoi có thể tiêu hao bao nhiêu binh lực chứ? Đại trưởng lão, đừng quá coi trọng mình!"
Nhị trưởng lão đang định nói thì bị ánh mắt của đại trưởng lão ngăn lại.
Đại trưởng lão cười nói: "Tam điện hạ muốn dùng cách khích tướng sao, hỏi xem Bạch Liên Giáo bọn ta rốt cuộc có bao nhiêu tư binh, đáng tiếc, chuyện bí mật như vậy, làm sao ta có thể nói cho tam điện hạ biết chứ?"
Vẻ mặt Tiêu Trọng Hoa vẫn không thay đổi: "E là các ngươi căn bản không có cái gọi là tư binh, chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi."
Đại trưởng lão cười khẩy: "Tam điện hạ, cứ việc thử, xem triều đình khởi binh đánh Bạch Liên Giáo bọn ta, nếu xuất quân sẽ hao tổn bao nhiêu binh lực!
Hai người đều là cao thủ đàm phán, khó phân biệt cao thấp trên bàn đàm phán.
Tiêu Trọng Hoa không nhanh không chậm nói: "Sứ thần Đại Chu ta mới vừa trở về từ Tây Tấn, không lâu sau Tây Tấn cũng sang thăm Đại Chu, đến lúc đó, rốt cuộc triều đình Đại Chu ta lấy sức một mình tiêu diệt Bạch Liên Giáo, hay là Tây Tân cũng sẽ giúp triều đình một tay, đại trưởng lão, bằng không ngươi cứ tính thử?"
Đại trưởng lão cười một cái: "Tây Tấn dựa vào cái gì giúp Đại Chu dẹp nội loạn?"
Tiêu Trọng Hoa lãnh nhạt nói: "Bắc Yến và Tây Tấn liên hôn, Đại Chu ta có gì không được chứ?"
Đại trưởng lão cười giả tạo: "Tam điện hạ lấy liên hôn Tây Tấn gì chứ? Hai vị công chúa sao? Là vị đích công chúa nào mang số mệnh hoàng tộc, hay là đệ nhất mỹ nữ hoàng gia, muội muội ruột thịt của ngài ư?”
Tiêu Trọng Hoa thờ ơ nói: "Việc này không phiền đại trưởng lão hao tâm tổn trí đâu."
Đại trưởng lão: "Tam điện hạ thật sự nỡ sao?"
Tiêu Trọng Hoa: "Công chúa hòa thân, là vận mệnh nữ nhi hoàng gia, cũng là may mắn của nữ nhi hoàng gia, ta có gì nỡ hay không?" Đại trưởng lão muốn chặn Tiêu Trọng Hoa cũng không dễ dàng.
Ít nhất sau mấy hiệp, ông ta không chiếm được xíu lợi nào.
Tiêu Trọng Hoa đứng lên, lạnh lùng nói: "Ta đã cho Bạch Liên Giáo đủ thể diện rồi, liên tục hai lần tỏ thành ý đàm phán hòa bình với cái người, nhưng xem tình hình, mấy vị trưởng lão dường như không làm chủ được Bạch Liên Giáo, hôm nay đến đây thôi vậy. Lần sau không có giáo chủ ta không nói!"...
"Ồ? Hắn ta nói vậy sao?"
Mạc Quy Viễn nghe bẩm báo của đại trưởng lão xong, lộ ra ý cười khó đoán: "Vị tam hoàng tử này, trái lại làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
Đại trưởng lão: "Ngài muốn đi tìm hiểu hắn ta không?"
Mạc Quy Viễn cười nhạt: "Không cần, đã có người đến thay hắn ta rồi. Vào đi, cháu ngoại ngoan của ta."
Da đầu đại trưởng lão tê rần.
Tình huống gì thế?
Ông ta đã bị người ta theo dõi sao?
Ông ta lại không phát hiện ra chút nào.
Còn có, giáo chủ nói... cháu ngoại?
Thiếu giáo chủ đã đến sao?!
Liên quan đến quan hệ giữa Mạc Quy Viễn và Vệ gia, đại trưởng lão coi như nhóm tâm phúc đi theo Mạc Quy Viễn sớm nhất, hiển nhiên biết chuyện.
Lần trước giáo chủ nhà mình còn đích thân thả thiếu giáo chủ đi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận