Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1900: Uy Nghiêm Của Trình Tang. 1

Chương 1900: Uy Nghiêm Của Trình Tang. 1Chương 1900: Uy Nghiêm Của Trình Tang. 1
Nếu nàng ta đổi chỗ khác thì bà ấy sẽ đổi chỗ giãm.
Đến khi Tạ Vân Hạc và Trình Liên đuổi đến, bà ấy vẫn chưa tận hứng mà thu chân lại.
Bà ấy mím môi, xoay người lại nhìn về phía hai người đang chạy đến với vẻ mặt ngây thơ.
Bà ấy đứng ở với dáng vẻ đầy quy cũ.
Nhưng một chân lại lặng lẽ nhấc lên như muốn giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng lại giam lên một Cước.
Trình Liên: ”...'
Tạ Vân Hạc: ...
Trình Liên nhanh chóng kêu người xuống nước kéo Thánh Nữ lên.
Thời tiết Nam Cương hay thay đổi, hôm qua vẫn còn gió nóng, nhưng sáng nay thời tiết đã lạnh.
Nhiệt độ dưới nước lạnh đến mức khi Thánh Nữ được kéo lên bờ răng vẫn còn run cầm cập.
Trình Liên vội cởi áo choàng trên người ra khoát cho nàng ta, sau đó quỳ xuống đất ôm con gái vào lòng.
"Tỷ tỷ"
Bà ta tức giận nhìn về phía Trình Tang: "Sao tỷ lại đối xử với Thanh Dao như vậy? Rốt cuộc Thanh Dao đã làm sai cái gì? Có chuyện gì tỷ cứ xông về phía ta! Trút giận lên người Thanh Dao làm gì?"
Lúc này Tô Tiểu Tiểu cũng đi qua.
Nàng không tiếng động đứng trước mặt che cho Trình Tang, lạnh nhạt nhìn về phía Trình Liên nói: "Là nàng ta tự rơi xuống nước, không liên quan đến gia chủ?”
"Ô" Trình Tang mở to mắt, một giây sau lại học được từ mới: "Đúng thế! Là nàng ta tự rơi xuống nước! Ta không có làm gì cảiI"
Trình Liên: Ngươi coi chúng ta là người mù sao?!
Tô Tiểu Tiểu phủi lá rơi trên vai Trình Tang: "Trình Thanh Dao là cao thủ, mà sức của gia chủ thì trói gà còn không chặt, sao có thể dễ dàng tính kế nàng ta? Ai biết được có phải nàng ta giở trò khổ nhục kế?"
"Đúng vậy!" Trình Tang bá đạo nhếch cằm, kéo tay Tô Tiểu Tiểu: "Chúng ta đi!"
Một già một trẻ rời đi cũng không quay đầu lại.
Khí thế hùng hồn khiến Trình Liên tức đến nghiến răng!
Mà điều khiến Trình Liên đau lòng nhất trong chuyện này chính là Tạ Vân Hạc không hề nói một câu nào. Dù ông ta chất vấn Trình Tang một câu thì nàng ta cũng sẽ không đau lòng như vậy.
Trình Liên đưa Thánh Nữ về viện của mình.
Nấu nước nóng để tắm và ngâm mình hai canh giờ, cuối cùng nàng ta cũng thấy ấm hơn.
Thánh Nữ ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt trắng bệch đôi môi mỏng cũng không có chút máu.
Càng tệ hơn chính là Trình Tang giam lên quá nhiều lần, khiến đầu nàng ta sưng lên như bánh sinh thần.
Thấy dáng vẻ này, Trình Liên đau lòng muốn chất.
Hạ nhân bưng canh gừng đã nấu xong mang lên.
Trình Liên dùng muỗng khuấy mấy lần, thử một ngụm thấy không nóng mới đưa đến bên miệng nàng ta.
Thánh Nữ không có khẩu vị: "Ta không muốn ăn."
"Vậy được, một chút ăn cũng được."
Trình Liên để canh gừng xuống chiếc ghế bên cạnh, quay đầu hỏi con gái lớn: "Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc Trình Tang có bị điên hay không?"
Thật ra Thánh Nữ cũng không hiểu.
Mấy năm trước Trình Tang đã khỏe một lần, dưới trạng thái tỉnh táo thì chắc chắn Trình Tang biết nàng ta không thích nước.
Hôm nay nàng ta lấy chuyện này ra để thử Trình Tang, xem là bà ấy thật sự đã khỏi bệnh hay vẫn còn đang giả vờ.
Nhưng Trình Tang lại đánh lén nàng ta, trực tiếp nhắm vào nàng ta?
Nếu Trình Tang bị điên sao có thể làm vậy với nàng ta?
Rốt cuộc là mấy ngày Trình Tang đang giả bệnh, hay là mấy năm nay bà ấy đang giả điên?
"Nha đầu đó chính là mầm tai họa!" Trình Liên tức giận đến nổi không khống chế được tính khí của mình: "Từ lúc nàng đến Trình gia, thì trong nhà không có một ngày được yên ổn!"
Thánh Nữ không phản bác.
Quả thật nha đầu có gây chuyện khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận