Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1611: Ân Ái 3

Chương 1611: Ân Ái 3Chương 1611: Ân Ái 3
Ngũ Hổ sưởi ấm cả đêm, rốt cuộc sống lại, nó từ trong lòng Cảnh Dịch chui ra, nhảy đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu, xì cánh bay vào trong lòng nàng.
Hưu.
Nó bị một bàn tay như ngọc tinh xảo vô tình bắt được.
Vệ Đình cười lạnh nói: "Lần trước thịt kho tàu anh vũ không ăn được, lúc này tới nướng anh vũ cũng không tôi."
Ngũ Hổ xù lông chim.
Ngươi vẫn là người sao, vì tìm ngươi, cánh nhỏ của điểu gia đều đông cứng rồi!
Để điểu gia nằm ở địa phương thơm tho mềm mại như thế nào?
Vệ Đình: "A."
Ngũ Hổ vì không để thành anh vũ nướng, nhận mệnh về trong lòng Cảnh Dịch.
Nó một giây Tiểu Hổ bám vào người, vô cùng thê thảm mà hát: "Gió bắc thổi kia - bông tuyết kia -"
Cam miệng!"
Ngũ Hổ ngậm miệng.
Ba giây sau.
Ngũ Hổ nhỏ giọng: "Phiêu -"
Ở sơn động nghỉ ngơi cả một đêm, tinh thần mấy người đều khôi phục không ít, trong cơ thể Phù Tô và Vệ Đình tàn lưu độc tố cũng hoàn toàn thanh trừ.
Kế tiếp nên ra Thiên Sơn, ở trước lúc đi, đến dẫn Tiêu Độc Nghiệp kẻ xui xẻo từ thâm sơn cùng cốc kia ra.
Đêm nay, cũng không biết hắn ta chết chưa.
Cảnh Dịch và Phù Tô đi tìm hắn ta.
Tô Tiểu Tiểu hỏi Vệ Đình: "Chàng có tính toán gì không?”
Nàng biết chuyến này hắn trừ tìm dược, còn có một nhiệm vụ là ám sát Hách Liên Nghiệp.
Vệ Đình nói: "Ta đưa nàng về Toái Bắc Quan trước."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ: "Ta tự mình có thể trở về."
Vệ Đình cười như không cười mà nhìn nàng: "Nàng xác định nàng sẽ không luyến tiếc ta, lại trộm à theo tới?"
Tô Tiểu Tiểu đen mặt: "Tuyệt, đối, sẽ, không!"
Vệ Đình cười: "Ta không tin." Tô Tiểu Tiểu: "..."
"Được rồi, bọn họ tới."
Vệ Đình nghe được tiếng bước chân ở ngoài trăm dặm, đứng dậy di ra ngoài, lại đột nhiên xoay người, bá đạo đè nàng ở trên vách đá, nâng cằm nàng lên hôn thật mạnh ở môi nàng một cái:
"Còn lại, trở vê lại cho nàng."
Tô Tiểu Tiểu có thể cảm giác được tâm tình của Vệ Đình rất tốt, ngoài mặt cao ngạo lại bá đạo, nhưng trong lúc lơ đãng kia lộ ra vẻ khoe khoang, cực kỳ giống mấy người Tiểu Hổ ăn đến heo heo hoàn.
Vệ Đình nắm tay Tô Tiểu Tiểu ra sơn động.
Hai người gặp Tiêu Độc Nghiệp với vài tên hộ vệ của hắn ta được Cảnh Dịch tìm trở về, không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng, mới một ngày một đêm không gặp, Tiêu Độc Nghiệp như bị nữ quỷ hút khô dương khí, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt tiều tụy.
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng: "Lương Vương điện hạ, ngươi là gặp quỷ sao?"
Tiêu Độc Nghiệp hung hăng mà nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, trên người hắn bọc da thật dày, đông lạnh đến sắp không thể nói chuyện.
Nha đầu thối đáng chết, hơn nửa đêm bỏ lại hắn ta đi trước với Cảnh Dịch, trời giá rét, hắn ta ngã một cái, cả người đều ngã ngây ngốc, đành phải tìm sơn động đặt chân trước.
Nhưng sơn động có thể là nơi tốt lành gì? Vừa ẩm ướt lại âm lãnh, đốt lửa cũng không đủ, gió lạnh bọc vụn băng bắn vào.
Nếu không phải mạng hắn ta lớn, đã đông chết ở bên trong!
Rất nhanh, hắn ta đã thấy được Vệ Đình bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, nhíu mày: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Vệ Đình mới không sợ hắn ta, nhàn nhạt nói: 'Không thể phụng cáo."
Tiêu Độc Nghiệp lạnh lùng nói: "Ngươi tự mình rời kinh, sẽ không sợ bổn vương trở ve vạch tội ngươi saol"
Vệ Đình không sợ hãi nói: "Điện hạ chỉ lo đi vạch tội, xem bệ hạ có thể trách phạt ta hay không.'
Tiêu Độc Nghiệp ngẩn ra: "Là phụ hoàng bảo ngươi tới?"
Vệ Đình không nói đúng, cũng chưa nói không phải.
Tiêu Độc Nghiệp dù ngu cũng hiểu được Vệ Đình là phụng chỉ tới biên quan, hơn nữa bí mật hành động giống mình, hắn ta không khỏi tò mò, đến tột cùng phụ hoàng an bài nhiệm vụ gì cho Vệ Đình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận