Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2206: Cứu Về Một Mạng. 2

Chương 2206: Cứu Về Một Mạng. 2Chương 2206: Cứu Về Một Mạng. 2
Một bằng hữu đồng hành mười lăm tuổi phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta đã ở đây cả đêm." Thiếu niên nói: "Đi đi, đừng có xấu mồm! Thân thủ nam nhân kia không tệ đó, có lẽ hắn ta có thể đánh bại được Lão Bang Tử!"
Người bạn đồng hành thứ ba nói: "Đánh thắng được, sao còn chưa ra?"
Thiếu niên nghĩ đến cô nương đã thả hắn ta đi, có chút lo lắng cho sự an toàn của nàng.
"Đông Tử, ngươi đang làm gì vậy!"
Tiểu tử lớn tuổi nhất gọi hắn ta lại.
Thiếu niên nói: "Để ta đi xem xeml"
Người bằng hữu đồng hành chỉ hơn hắn ta một tuổi, sợ hãi nói: "Ngươi điên rồi! Ta không sợ Lão Bang Tử ăn thịt ngươi! Ta, ta... ta chính mắt nhìn thấy ông ta ăn thịt trẻ con đấy!"
Người thiếu niên cau mày, nói: nói: "Tôi không còn là trẻ con nữal"
"Ngươi đừng đi!"Người bằng hữu đồng hành chỉ kém hắn ta một tuổi đã tóm lấy hắn ta.
Mấy người còn lại cũng khuyên hắn ta.
"Đúng vậy, Đông Tử, chúng ta với bọn họ chỉ là béo nước gặp nhau, đi mạo hiểm như vậy để làm gì chứ?”
"Huống chi chúng ta còn bị đánh."
Tuyệt không thể thừa nhận rằng họ là người trêu chọc trước.
Người thiếu niên quyết định đi.
Những người khác không dám tham gia cùng hắn, lập tức lùi lại ba bước, giữ khoảng cách sinh tử với hắn ta.
Thiếu niên nghĩ rằng mình không thể đánh bại Lão Bang Tử, vẫn nên dùng trí thì tốt hơn.
"Ta sẽ đốt lửa ông ta, kéo Lão Bang Tử ra ngoài. Sau đó, các ngươi nói là đi lấy nước, kéo người bộ lạc tới đây và gây hỗn loạn. Ta sẽ nhân cơ hội để giải cứu họ."
Chỉ cân họ không được tiếp xúc với Lão Bang Tử thì làm gì cũng được.
Những người còn lại đồng ý.
Người thiếu niên về nhà, lén đốt đuốc, lẻn ra cửa sau, cả gan đi đến nhà Lão Bang Tử.
Ngay lúc, hắn ta định ném ngọn đuốc lên mái tranh của Lão Bang Tử thì ông lão đột nhiên mở cửa.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn Lão Bang Tử trong bóng đêm như một con quái vật máu lạnh, hai chân run rẩy vì sợ hãi: "Ta, ta không phải đến phóng hỏa."
Nói xong, hai mắt hắn ta tối sầm, hắn ta ngã thẳng xuống đất và ngất đi. Những bằng hữu trốn đằng sau cái cây đại thụ đều sợ hãi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một điều còn đáng sợ hơn xảy ra.
Lão Bang Tử xách Đông Tử lên như đang xách một cái bao tải không có chút sinh khí nào.
Giải phẫu diễn ra rất suôn sẻ.
Tô Tiểu Tiểu tập trung cao độ đến nỗi nàng không nhận ra rằng toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.
"Những thứ này là cái gì?"
Một giọng nói già nua kỳ lạ đột nhiên vang lên từ phía sau Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu sợ hết hồn!
Nàng quay đầu lại, nhìn ông lão chẳng biết lúc nào đã đến sau lưng mình, lúng ta lúng túng hỏi: "Tiền bối, ngài có thể nói sao?"
Còn có, dọa người rất không tốt.
Lần sau đừng dọa người nữa.
May là, ca phẫu thuật đã hoàn thành, nếu không bị làm cho sợ làm trên người Vệ Đình nhiều lên một vết đao.
Ông lão không để tâm, nói: "Ừ."
Vậy vừa rồi ngài cũng không có nói...
Tô Tiểu Tiểu chỉ vào thứ ông lão kia đang nhìn chằm chằm và nói: "Dao giải phẫu, loại đặc chế. Nếu ngài muốn, ta có thể cho ngài một bộ."
Ông lão: "Ừ”"
Ông lão chỉ vào đèn pin nhỏ của Tô Tiểu Tiểu: " Cái đầu này là dạ minh châu gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không phải là dạ minh châu."
Về phần nó là gì, có hơi khó giải thích.
Tô Tiểu Tiểu phát hiện ông lão đang nhìn nàng một lúc: "Tiền bối?"
Ông lão: "Ngươi còn chưa nói xong."
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt kỳ lạ.
Có sao? Nàng đã xong rồi.
"Nếu ngài muốn... ta có thể cho ngài một cái?"
Ông lão gật đầu: "Ừ”"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận