Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1705: Ba Tiểu Hổ Đợi Chờ 2

Chương 1705: Ba Tiểu Hổ Đợi Chờ 2Chương 1705: Ba Tiểu Hổ Đợi Chờ 2
Sau bức tường đá truyền đến tiếng thở yếu ớt, ánh mắt Hàn thúc chuyển động, nhanh chóng tìm ra cơ quan mở ra cánh cửa đá của một mật thất khác.
Trên bàn đá trống rỗng, ngoại trừ một người đàn ông sắp chết bị ép dưới tảng đá lớn ở bên cạnh.
Hàn thúc vội chạy tới, lục lọi kỹ càng trên bàn đá nhưng vẫn không tìm thấy gì.
"Không có... mọi thứ đã biến mất..."
Hai nhiệm vụ tới Toái Bắc Quan lần này đều thất bại, Tuyết Vực Thiên Ma bị người khác cướp đi, thậm chí cả bảo vật khôi phục đất nước cũng bị người nhanh chân đến trước.
Ông ta nắm chặt nắm đấm với vẻ khó tin: "Ai... rốt cuộc đó là ai?I"...
Đến thời điểm sốt ruột cứu Vệ Đình, trên đường đi gắng sức đuổi theo, Tiêu Độc Nghiệp nôn mấy lần, tuy khi trở vê không cần cứu ai nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ mấy cái Tiểu Đậu Đinh, cho nên cỗ xe vẫn đi rất nhanh.
Tiêu Độc Nghiệp bị ảnh hưởng đến mức còn tệ hơn cả Vệ Đình và Cảnh Dịch.
Vất thương của hai người ngày càng chuyển biến tốt đẹp, khi đến gần kinh thành thì cả hai đều có thể xuống xe ngựa.
Kinh thành lại có tuyết rơi vào cuối tháng Giêng, những bông tuyết rơi thành từng mảng lớn và nhanh chóng tích tụ một lớp dày trên mặt đất.
Ba Tiểu Đậu Đinh đã đi học với Lăng Vân kể từ ngày rằm tháng giêng âm lịch.
Nhưng không giống như trước làm trời làm đất, lên nóc nhà lật ngói, gần đây ba tiểu nghiệt đồ đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Ba người ngồi trên chiếc nệm nhỏ của mình, giống như những con rối nhỏ đã bị rút sạch linh hồn, thờ ơ với chiếc đàn banjo nhỏ đặt trước mặt.
Lăng Vân đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
"Muốn chơi trống hoa không?" hắn ta hỏi.
Ba người lắc đầu.
"Gõ chiêng?" hắn ta hỏi lại.
Ba người vẫn lắc đầu.
Lăng Vân hít một hơi thật sâu: "Chơi đàn nhị cũng được, phải không? Tiểu Hổ, không phải con thích chơi đàn nhị nhất sao?"
Tiểu Hổ quay lưng đi.
Cậu bé không muốn chơi đàn nhị.
Cậu bé chỉ muốn mẫu thân quay lại. Tại sao mẫu thân vẫn chưa trở về?
Lăng Vân thở dài: "Hôm nay chúng ta đến đây thôi, ta đưa các con về."
Ba đứa nhỏ buồn bã, ỉu xỉu bước ra khỏi cửa với cái đầu nhỏ cụp xuống.
Lăng Vân lần lượt xách chúng lên xe ngựa, đưa người trở về Vệ gia.
Các cậu bé khác đều tăng cân trong dịp Tết Nguyên đán, chỉ có ba Tiểu Đậu Đinh vẫn gây.
Vệ lão thái quân đau lòng đến mức cố gắng hết sức để làm cho ba cậu bé vui vẻ, nhưng ba người không thể vui lên.
Vệ lão thái quân cũng có lúc bất lực.
Mỗi ngày sau bữa tối ba đứa nhỏ sẽ đợi Tô Tiểu Tiểu ở cửa, bất kể gió hay tuyết.
Hôm nay tuyết rơi rất nhiều và trời lạnh cóng.
Ba đứa trẻ xách chiếc túi của người nông dân ngoan ngoãn ngồi ở ngưỡng cửa đợi nương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng đỏ bừng vì lạnh, nước mắt đều đông cứng lại.
Nhưng mà ai khuyên cũng vô dụng, chính là không chịu đi vào.
Cứ chờ, cứ chờ, trời đã tối.
Mấy bá mẫu nhìn mà lo lắng.
Cuối cùng, một chiếc xe ngựa đi ngược gió tuyết và dừng lại trước cổng Vệ gia.
Ba con mắt nhỏ sáng lên, lúng túng chạy tới với đôi chân nhỏ gần như đông cứng.
Tuy nhiên, người đi xuống lại là Tô Ly.
Tô Ly cười: "Có phải các con biết cữu cữu tới nên ở chỗ này chờ ta sao?"
Ba đứa nhỏ cúi đầu, thất vọng quay về ngồi ở cửa.
"Ai-mấy đứa này."
Hôm nay Tô Ly đến để tặng mấy đứa nhỏ bộ quần áo mới do mẫu thân hắn ta may, khi hắn ta đi, ba đứa nhỏ vẫn ngồi ở ngưỡng cửa, trông rất uỷ khuất và vô cùng đáng thương.
Đợi thêm một khắc đồng hồ nữa, chiếc xe ngựa thứ hai tới, lần này là một vị khách đến thăm.
Xe ngựa thứ ba, xe thứ tư, xe thứ năm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận