Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1764: Quen Biet Nhau 1

Chuong 1764: Quen Biet Nhau 1Chuong 1764: Quen Biet Nhau 1
Trình Thanh Tuyết trừng mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Còn không phải do nàng ta sao? Là chim của nàng ta bay đến đây, chúng con đến để bắt chim."
Bọn hạ nhân vội vàng nói: “Đúng ạ, chính là như vậy!"
Thật ra là bọn họ đuổi theo con chim suốt cả một đường, khiến cho con chim kia bay loạn khắp nơi, nhưng làm sao họ có thể nói chuyện này ra được?
Tạ Vân Hạc nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng quấy ray sự thanh tịnh của đại nương con."
Trình Thanh Tuyết cúi đầu nói: "Hiểu rồi, cha."
Nàng ta lại nhìn về phía nương.
Biểu cảm của Trình Liên không thay đổi chút nào, như thể bà ta không nghe thấy trượng phu vừa để nữ nhi ruột của mình gọi một nữ nhân khác hai tiếng đại nương kia.
Tạ Vân Hạc quay đầu lại, nhìn Tô Tiểu Tiểu với ánh mắt nặng nề: "Hôm nay hai người dọn ra khỏi phủ đi, ta sẽ tìm chỗ khác cho các ngươi—"
Còn chưa dứt lời.
Cửa viện đã kẽo kẹt mở ra.
Một bà lão dung nhan tiều tuy ngồi xe lăn được hạ nhân đẩy ra ngoài.
Khi mọi người nhìn thấy bà ấy, vẻ mặt đều ngẩn ra.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bà: "Bà ấy là-" Mi Cơ kéo tay áo Tô Tiểu Tiểu, thì thâm: "Ngoại tổ mẫu của "ngươi", đại tiểu thư Trình gia, Trình Tang." Cú sốc tới quá đột ngột, thời điểm được định trước đến sớm hơn dự kiến, khiến ta không kịp trở tay.
Nghe Mi Cơ nói như vậy, Tô Tiểu Tiểu không khỏi có chút kinh ngạc.
Đây chính là Trình Tang sao?
Theo kết quả điều tra của Trịnh chưởng quỹ, Trình Tang trẻ hơn người con rể ở rể Tạ Vân Hạc một tuổi, năm nay vừa tròn năm mươi, giờ đây mái tóc lại đã điểm bạc trắng, thoạt nhìn trông già hơn Tạ Vân Hạc rất nhiều.
Mà thứ muội Trình Liên của bà ấy chỉ nhỏ hơn bà ấy hai tuổi, song, lại hệt như đã cách biệt với bà ấy hai đời người.
Y phục của bà ấy nhăn nhúm, búi tóc lộn xộn, một lọn tóc vẫn còn dính lá cây, đôi giày không biết giãm lên chỗ nào mà bám đầy nước bùn.
Ngược lại, Trình Liên mặc xiêm y lộng lẫy, ăn vận chỉnh tê, đội nón bạc được làm cực kỳ khéo léo trên đầu, đi đôi giày thêu tinh xảo không dính một hạt bụi, nhìn thế nào cũng thấy khí phách của bậc đương gia chủ mẫu. Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu quét qua khuôn mặt Trình Liên, sau đó nhìn những người còn lại trong Trình gia, ánh mắt mọi người đều có chút ý tứ sâu xa...
Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy Trình Tang đi ra, bọn họ hoàn toàn im lặng.
Ai cũng biết người sống trong viện này là đại tiểu thư thật sự của Trình gia, chỉ tiếc là, bà ấy đã điên mấy chục năm, từ lâu, trong lòng mọi người đã không còn coi bà ấy như chủ tử thật sự.
Chỉ là, Tạ Vân Hạc, người nắm giữ quyền lực của Trình gia, lại rất yêu thương bảo vệ vị đích thê đầu tiên này, không cho phép bất cứ ai khinh thường bà ấy.
Cho nên, mặc dù trong lòng bọn họ có coi thường đến mức nào, ngoài mặt cũng không dám đắc tội.
Sau khi Trình Tang đi ra, Tạ Vân Hạc nhanh chóng sải bước về phía trước, cúi xuống nói chuyện với bà ấy: "Sao hôm nay phu nhân lại ra ngoài? Bên ngoài nắng lắm, ra nắng phải cẩn thận."
Tô Tiểu Tiểu nhìn Trình Liên.
Nghe phu quân mình gọi nữ nhân khác một tiếng phu nhân, trong lòng vị đương gia chủ mẫu này cảm thấy thế nào nhỉ?
Trình Liên rũ mi, không để người khác nhìn ra được tâm tình của bà ta.
Nhưng Trình Thanh Tuyết đang nắm lấy tay bà ta lại có chút bất ngờ.
Dù sao thì...
Rõ ràng là cha ruột của nàng ta, lại bỏ mẫu thân đi gọi một nữ nhân khác là phu nhân, cho dù nữ nhân này là di mẫu ruột thịt của mình, ít nhiêu gì nàng ta cũng có chút không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận